Rồi đời cát bụi sẽ về đâu
Phù phiếm cho ta đắm biển sầu
Nguyệt tận đêm mờ đưa giấc nhạt
Canh tàn gió lộng thêm buồn sâu
Xót xa đã để tràn tâm dạ
Ước mộng làm chi bạc mái đầu
Một vết thương lòng sao chẳng cạn
Mà nghìn năm vọng mãi còn đau!
554