Đã biết trò yêu thuở lạc lòng
Sang đò chuyển bến ngậm ngùi sông
Bài thơ viết dở đang vùi nghĩa
Ngữ điệu dùng sai phải xuống dòng
Trả ngõ đường xưa phiền muộn nhớ
Thôi ngày tháng cũ nhọc nhằn trông
Duyên trời định sẵn đời hai lối
Trở bước tìm quên một chữ chồng
Hỏi lấy người ta dẫu thuận lòng...
Nhưng mà phúc họa nghĩ dùm sông
Bờ kia sóng nọ ai lường biển
Dạ đấy tình đây lẽ trải dòng.
Bước lỡ bao ngày khôn thể gạt
Chân cùng một thuở khó nề trông?
Khi cần chủ nghĩa an bình có...
Hiểu biết làm sao giữ chặt chồng?
Kỉ niệm vừa khơi khiến não lòng
Êm đềm hạnh phúc đã vùi sông
Từng canh ủ rũ chen hồn trí
Mỗi phút sầu bi chảy lệ dòng
Muốn trả ngày xưa huyền hoặc dỗ
Ôm vào giấc điệp cỗi cằn trông
Tìm quên cảnh cũ bao chiều nhớ
Quyết gọt từ ta nỗi khổ chồng
Chẳng nỡ nào ta lại thắt lòng
Khi thường ngắm cảnh dập dềnh sông
Lùa đêm giã biệt trăng cùng nước
Dỗ biển về thăm lạch với dòng
Bóng nguyệt như là dang dở giữ
Mây trời có lẽ ngại ngùng trông
Cài thanh thản gọi vin vào mãi
Khiến nỗi phiền thôi mỏi mệt chồng
Từ nay trở lại bến mơ lòng
Thắp giữa tim mình kỉ niệm sông
Đụn cát bao chiều vui vẻ cõi
Bài thơ một lúc ngổn ngang dòng
Khơi niềm hứng khởi còn mong chọn
Gửi bạn tâm tình lỡ mến trông
Giấc ngủ ưu phiền thôi vẫy gọi
Và nghe hạnh phúc thuở yêu chồng
Khắc khoải vì đâu gọi dỗ lòng
Bao chiều ảo não đến nhìn sông
Âm thầm ngắm bụi ù trong bão
Lặng lẽ chờ mưa chảy dưới dòng
Đổ cạn đìu hiu ngoài vũng nhớ
Thôi đầy ngán ngẩm giữa trời trông
Nhiều khi nắng muộn lơ là đỗ
Quấy quả thời gian đã biệt chồng
Cứ tưởng là yêu sẽ thiệt lòng
Ai ngờ trở giấc hẹp hòi sông
Xưa về ước thuở trăng chờ bạn
Lại phải buồn khi nghĩa chắn dòng
Bãi cát ven bờ chưa đoạn đổi
Tim mình giữa lối cả chiều trông
Bên mành gió vẫn còn len lỏi
Thoảng gọi trời mơ hãy xếp chồng
Biển vẫn còn đây hạnh phúc lòng
Luôn chờ lạch nước chảy từ sông
Đưa thuyền vượt sóng xa rời bão
Gọi gió hòa mây chỉ dẫn dòng
Nắng hẹn trùng khơi nhàn nhã tỏa
Trăng gài tạo hóa mỡ màng trông
Triều lên xuống hợp tình giai ngẫu
Vỗ cả bờ êm ngọn núi chồng
Nhiều khi cũng thấy trở trăn lòng
Trí não ngăn ngày rộng mở sông
Nhạc dở bài sai dường mất chỗ
Hồn chai ý kiệt ngỡ buông dòng
Thôi đành biệt những con vần chảy
Chấp nhận xa từng điểm chữ trông
Dẫu hạ dâng buồn hay nổi gió...
Từ ta gạt bỏ giấc mơ chồng
Đã mở đường thơ ước hợp lòng
Đâu ngờ nghĩa ý lạnh lùng sông
Đìu hiu bữa chọn rồi quên tứ
Ảo não lần bôi với gạch dòng
Chẳng nghĩ làm sai dù luật thích
Thôi đành chịu ngốc dẫu vần trông
Thi từ vẫn quyết không lành lặn
Dạ nản buồn sao mãi cứ chồng
Lời hay ý đẹp đã xiêu lòng
Một bước xa rời bỏ nghĩa sông
Kẻ dỗ người xui về đậu bến
Bờ đau biển nhớ gạt xua dòng
Cho vầng nguyệt ngóng từng đêm tỏa
Để giọt mưa chờ mỗi phút trông
Trách bản thân mình sao nỡ chọn
Đường xưa lối cũ bởi nghe chồng
Ảo não từng phen tự vấn lòng
Mê từ thích chữ lạc đường sông
Ngày ham hố lượng câu vần thả
Bữa thập thò neo các kiểu dòng
Viết mãi bài thơ vừa đủ gọt
So hoài ngữ điệu mới mềm trông
Sang chiều ý tưởng thôi gài nữa
Khiến lỗi nhiều hơn rủ nhập chồng
Nói chuyện xài hoang nghĩ ở lòng:
Tan nhà nát cửa nợ chào sông
Mình tôi mắt lệ đời đen nghĩa
Lũ trẻ mày châu nước bạc dòng
Bỏ rượu tâm lành an dưỡng tới
Cai bài ý thiện mở đường trông
Chàng ơi, hạnh phúc cần trang trải
Hãy chặn niềm mê mải nhé chồng!
Sống phải tròn theo hụt hẫng lòng
Muôn lần lặn biển với đào sông
Tâm mờ ý dữ thường che bạn
Dạ thẳng lời ngay sẽ đến dòng
Kết kiểu giàu sang đời trỗi dậy
Qua đường sáng đẹp nghĩa mừng trông
Lành duyên bão tới thân mình lặng
Đỗ nẻo bình an chọn bước chồng
Nhỡ một nhầm hai khó hiểu lòng
Sao từng bạc bẽo chảy thành sông?
Trăng vừa tỏa sáng bao hàng liễu
Nghĩa lại lìa xa tất cả dòng
Trót chọn sai đường ngơ ngẩn giữ
Nên tìm dở lối vật vờ trông
Khi tình ngoảnh mặt đời dâng bão
Khéo trải hồn ta rệu rã chồng
Xách giỏ tìm mua một bữa lòng
Xong rồi dọn cỗ ở gần sông
Mời ngay Bác Thoại mau giành chỗ
Nhắc kỹ Thầy Xuân phải nhập dòng
Lão Bụi hùn bia thùng chở đến
Cô Hòa mở nhạc tớ cầu trông
Này Huynh với Muội tha hồ thả...
Luật tứ và niêm chẳng lỗi chồng
Buồn như phảng phất chạy quanh lòng
Chắc tại canh trường đã hiểu sông
Nếu một khi mùa lay chuyển chỗ
Thì bao thuở nước nhạt phai dòng
Mình nghe lá rụng mơ tìm dỗ
Kẻ nghĩ duyên rời ý tuyệt trông
Mỗi bước chân về sao mải nặng
Tròn đêm ngập lối ảo hư chồng
Gió đẩy triều lên dỗ bạn lòng
Chưa từng biển giận với hờn sông
Còn mong nhịp sóng xô vào bãi
Vẫn thả trùng khơi gọi tiếp dòng
Bão dậy hàng dương mừng quýnh đảo
Mây lùa bể nước hiệp hòa trông
Muôn lần đợi những con thuyền lướt
Để vỗ bờ theo bóng nguyệt chồng
Ngày sinh nhật Sếp bỗng rưng lòng
Hận những ưu phiền chẳng ném sông
Giận bút nghiên này bên chữ thả
Hờn niêm luật đó giữa đêm dòng
Mùa sang phượng nở người đâu mất
Nghĩa gửi thơ bày họ có trông?
Bỏ diễn đàn xưa từng xướng họa
Đành sao để lại nhớ nhung chồng?
Có lẽ trời cao gọi thử lòng
Xui mình trở bến chuyện cùng sông
Giờ đây gặp gỡ ta từ lối
Lát nữa hiềm nghi bạn hiểu dòng?
Bởi cuộc đời quay từng vỡ nứt
Hay trần thế buộc những hành trông
Buồn không hỡi kiểu tình ngang trái
Kẻ xót người đau nghiệt ngã chồng
Đã bị vần xui cảm giác lòng
Khơi mào học hỏi với bình sông
Niêm cài ngữ đẹp bày thông ý
Nghĩa dỗ từ hay mộng chuẩn dòng
Nháp thử vài câu còn chọn vỗ
Soi càn một lối vẫn thèm trông
Mai này ước được thành công để...
Duyệt những bằng khen hớn hở chồng
Cứ tưởng rằng mua, cũng định lòng
Nhưng giờ trấn tĩnh trả lời sông
Này cơm với rượu khôn mời hưởng
Nọ chữ cùng thơ khó chuyển dòng
Thử sức anh hùng xem liễu gạt
So tài nghĩa khí bảo bồ trông
Vài câu nhắn gửi bằng thi họa
Cỡ tỷ thì thôi biệt nói chồng
Nói thiệt người ngay phải giữ lòng
Xa rời cám dỗ chuyện tình sông
Thành tâm với bạn nên vừa lễ
Bỏ lỗi cùng em mới thuận dòng
Hũ rượu quăng đường con trẻ ước
Lương tiền gửi vợ mái nhà trông
Ham gì cội liễu dù no mắt
Để mỗi ngày luôn... cạnh khóe chồng
Nhiều đêm trở giấc tự khuyên lòng
Hãy kệ bao điều tiểu tiết sông
Một bỏ hai trừ mong giữ bước
Tình xoa nghĩa gạn ước chen dòng
Xem mùa bão dậy ngày mai dứt
Nghĩ buổi giông bồi tháng lại trông
Ngẫm ngợi chi càng trao vất vả
Vì thân mãi phải chọn hơi chồng
Ngẫm chuyện người nhưng chẳng biết lòng
Nên giờ bóng lẻ lại dè sông?
Do trời đẩy gió rơi vào bão
Sẵn cớ gài mây phải lặn dòng?
Để giọt thu buồn xao xuyến dỗ
Xô ngày hạ hết sững sờ trông
Thời gian mải vẫn còn mình chứng
Tủi đã dìu nhau chạy đến chồng
Chẳng lẽ ngày mai chịu hết lòng?
Ta đành đóng cửa chặn vào sông
Thằng Hai chửi vợ lơ là quán
Bác Bảy thèm gan hụt hẫng dòng
Giảm chỗ phèo ngon hùng biện quát
Tăng bồ nước ngọt trổ tài trông
Rồi chưng tủ rất nhiều heo luộc
Sáng mở hàng ngay bạc sẽ chồng
Họa trả chừng nghe những nén lòng
Theo mòn mỗi bộ khó quày sông
Nhiều khi đụng tứ đi nhầm cửa
Một buổi cài niêm thấy lẫn dòng
Chọn, bỏ câu tồi tôi khẽ đếm
Khơi, vùi ý dở dạ ngầm trông
Dù đang giận dữ hay bài xích
Tự ước người thân chẳng dỗi chồng
Lỡ nẻo đường đi nhớ gạt lòng
Ta, người ngoảnh mặt đã hiềm sông
Tâm lùi một chút đâu cằn ngõ
Nghĩa tiến nhiều khi phải trật dòng
Dỗ hướng bình yên bày nụ nở
Khơi ngày hạnh phúc chuyển mùa trông
Từ nay gió bão lan tràn trải
Cũng kệ nào mơ nói kiểu chồng
Tình ơi nghĩa tuyệt xé cay lòng
Họ lãng quên rồi thích tiễn sông
Giọt tủi canh giờ man mác nghĩ
Trời ghen đỗ nắng lửng lơ dòng
Mong đường rộng lối chân thành chuyển
Muốn não trơ lời giả dối trông
Bỏ hết màu yêu từng ngọt đẫm
Vì duyên đã thấy mỉa mai chồng
Chiều phai nắng nhạt chỉnh trang lòng
Kẻ tiễn duyên rồi có được sông?
Một nỗi ê chề cho mở hướng
Nhiều đêm khắc khoải sợ nghiêng dòng
Hoài mong giấc lạnh đừng lay dỗ
Mãi ước tâm lành phải tạo trông
Giận hãy trôi về nơi biển tối
Thời gian bỏ lại phía sau chồng
Giờ đây đã tuyệt nhẩn nha lòng
Móc tận tim gàn cõng quẳng sông
Giũ bỏ lầm yêu rồi tựa bóng
Cần xem lỡ dại chỉ như dòng
Chân thành tặng biển muôn chiều trỗi
Giả dối chôn đồi mỗi bận trông
Sải bước ta về lơ đãng chặn
Hèn sang thức tỉnh biệt ly chồng
Giữa phố nhà kia trở điệu lòng
Ban ngày phết vẽ tợ màu sông
Khăn quàng mắt đỏ quần loe mặc
Giỏ rũ giày cao áo xệ dòng
Ngất ngưởng ra đường thiên hạ diễu
Mơ màng ở ngõ láng giềng trông
Nghe đồn chị ấy đau tình lỡ
Ngẫm khổ nào hơn bị mất chồng
Kỉ niệm giờ xin hãy cắt lòng
Ngăn thời giỡn hớt chạy bừa sông
Khi tình trót dở rời đi nghĩa
Thuở nợ dần xa tiễn mất dòng
Diễn vở tuồng xong người lại biến
Quăng lời nói diễu kẻ nào trông
Tìm quên dạ mãi còn đau đáu...
Vẫn quyết từ ly bỏ chuyện chồng
Có thể cần soi thật kỹ lòng...
Yêu là cấm thuở giận hờn sông
Bờ ngay bến thẳng tình qua giữ
Dạ hiểm lời chua nghĩa biến dòng
Ghét nặng nề gieo nhiều kiểu nghĩ
Mang buồn bực chỉ lắm điều trông
Làm sao hạnh phúc êm đềm chảy
Để mỗi ngày vui nựng má chồng
Từ khi gặp gỡ phải đâu lòng...
Trộm nghĩ chưa lần bỏ trống sông
Mải ngọt ngào trao dành rõ ý
Còn thân thiện gửi dỗ xanh dòng
Đường xưa chắc hẳn chờ tương ngộ
Nẻo cũ xem chừng đợi đáo trông
Dẫu đục và trong tùy nước đổ
Niềm mơ trở lại chất cao chồng
Như Quỳnh
18:19 - 02/09/2015
BÌNH LUẬN CỦA THÀNH VIÊN
Có 2 bình luận
Tham gia họa
Bạn cần đăng nhập tài khoản để tham gia họa thơ!
Tin ngắn: Vui lòng xem quảng cáo và theo dõi (subscribe) để ủng hộ trang.
Xin bạn vui lòng đánh giá bài thơ sau để cổ vũ tinh thần bạn thơ