Những tưởng trăng thề mộng ước cao
Nào hay đổ vỡ trớ trêu chào
Bên đường bóng nguyệt nghiêng mình tiễn
Giữa nẻo gian trần kích dạ sao
Bởi thắm tình đâu bờ đợi vỗ
Vì dư nợ đã biển thôi trào
Nhiều đêm ngẫm ngợi đời ai oán
Khổ não đang chờ gót ngọc trao.