Vẫn lẻ loi buồn, oán hận không?
Vẫn mong kẻ ấy vẹn bên chồng?
Vẫn cùng Nguyệt tỏ âm thầm tống…
Vẫn hẹn Thu về khắc khoải trông!
Vẫn đắm làn môi tràn biển mộng…
Vẫn say vạt tóc tỏa hương nồng!
Vẫn sầu cách trở ngăn tình động…
Vẫn đợi con thuyền trẩy bến sông!!!
Trách người có tự hỏi ta không ?
Trách phải đang tâm lúc chọn chồng
Trách phận vâng lời cha mẹ nhủ
Trách lòng giữ đạo họ hàng trông
Trách tình rũ bỏ giờ hiu quạnh
Trách vội buông xuôi trả thắm nồng
Trách giận sầu vương trong lặng lẽ
Trách đời lận đận bến hờn sông
Mãi hỏi đôi đàng có nhớ không
Mãi hay xứ ấy vẹn cùng chồng
Mãi ngày nắng hạ chờ tin nhắn
Mãi tháng mưa dầm mỏi ánh trông
Mãi trách sang ngang phai nghĩa bạc
Mãi đau luyến tiếc thuở tình nồng
Mãi mong lãng đãng tơ rơi vụn
Mãi biết đò chiều vẫn ngóng sông
Giận lắm người rồi biết đặng không?
Giận khi cất bước đến nhà chồng
Giận quên ruộng lúa từng nuôi mộng
Giận bỏ đồng vàng vẫn ngóng trông
Giận tím chung tình xua bến rộng
Giận xanh ước hẹn khoả bờ nồng
Giận đời bạc đổi theo cơn sóng
Giận trách thay lòng tủi bãi sông
Say tình rốt cuộc vẫn hoàn không…
Say tiễn nàng vương một tấm chồng!
Say để buồng tim còn khát vọng…
Say vì kỷ niệm mãi hoài trông!
Say người thổn thức vàng trăng mộng…
Say kẻ trầm ngâm bạc khói nồng!
Say bước hờn ghen dường lạc lõng…
Say mùa thác lũ quặn đời sông!!!
Biết rằng chẳng thể nói từ không
Biết rõ em lo phận vợ chồng
Biết phải đành xa cơn sóng dậy
Biết dừng bỏ lại gió hoài trông
Biết chia ngớ ngẩn lay thôi thắm
Biết góp tương tư rũ hết nồng
Biết nhớ thành thừa muôn ảo vọng
Biết rồi, bến muộn phủ đầy sông
Dù vẫn e dè chẳng nói không…
Dù ai hẩm phận hết yêu chồng!
Dù châu mộng đoản màn đơn ngóng…
Dù lệ canh trường gối lẻ trông!
Dù cặp môi hồng luôn cháy bỏng…
Dù đôi má đỏ mãi thơm nồng!
Dù cho quả cấm còn đang mọng…
Dù tiễn đưa người một khúc sông!!!
Xa lìa tiếc nuối chỉ là không
Xa biệt em thôi để gọi chồng
Xa ngõ chiều đưa vơi vạn ngóng
Xa đường buổi đón khắc ngàn trông
Xa luôn dẫu đọng đầy tê tái
Xa mãi dù vương chút bụi nồng
Xa lắm u hoài đừng nhắc nữa
Xa tình hẹn ước thả trôi sông
Sẽ đổi vui buồn, có được không?
Sẽ an ủi lúc hận duyên chồng?
Sẽ trao hết cả niềm hy vọng…
Sẽ gặp cho đầy nẻo nhớ trông!
Sẽ chở mùa thương ngời trái mọng…
Sẽ ru điệu cảm ngát hoa nồng!
Sẽ chung trải mộng hình bên bóng…
Sẽ thả du thuyền dạo khắp sông!!!
Dối lòng ngậm đắng có nên không
Dối phận dâu ngoan với mẹ chồng
Dối lúc bồi hồi tìm ảo mộng
Dối ngày rộn rã kiếm điều trông
Dối thương khắc khoải dìm tình thắm
Dối nhớ trầm ngâm gói nghĩa nồng
Dối mãi cùng đời ta diễn kịch
Dối hoài bến cũ khóc xa sông
Mất thì…chuyện cũ phải là không
Mất cả người xưa đã có chồng
Mất thuở tình đầu vui ước nguyện
Mất ngày kỷ niệm hẹn mơ trông
Mất hờn lặng lẽ thôi tươi thắm
Mất giận thờ ơ chẳng đượm nồng
Mất tím yêu thương nên kẻ lạ
Mất rồi thổn thức tủi cùng sông
Còn xót xa tình bởi chữ không…
Còn mơ thục nữ sánh vai chồng!
Còn quanh lối cũ ôm kỳ vọng…
Còn quẩn tơ chùng uất lệ trông!
Còn ngưỡng tương phùng hâm rượu nóng…
Còn mong hợp cẩn đắm men nồng!
Còn cho hết cả mùa Xuân mộng…
Còn nhận u buồn thả đáy sông!!!
Quên giùm dạo ấy được hay không
Quên để em yên đạo vợ chồng
Quên khóc bồi hồi nhoà ước vọng
Quên buồn tĩnh lặng khỏi mơ trông
Quên khi dõi bước trao lời mộng
Quên lúc bên nhau gửi nghĩa nồng
Quên hết tình xưa vùi dĩ vãng
Quên nguyền thệ hải đổ theo sông
Vì quá yêu rồi, phải vậy không?
Vì sao mãi nhớ kẻ thay chồng?
Vì thương kỷ niệm bơ phờ ngóng…
Vì nợ duyên tình thất thểu trông!
Vì vọng bao ngày hương lửa trống…
Vì mơ một thuở ái ân nồng!
Vì chưa dứt bỏ người trong mộng…
Vì vẫn mong thuyền tái ngộ sông!!!
Về để yêu người, đẹp ý không?
Về đi! Chẳng lẽ xót xa chồng?
Về ươm chữ ước say tình mộng…
Về giữ câu thề thỏa mắt trông!
Về đắp duyên trời thôi nhạt bỏng…
Về chăm hạnh phúc khỏi phai nồng!
Về nơi chốn cũ nuôi kỳ vọng…
Về cạnh con đò ấp ủ sông!!!
Nên dừng tất cả để còn không
Nên biết giùm tôi phận vợ chồng
Nên ẩn niềm đau thôi phải ngóng
Nên dìm giọt đắng xoá hoài trông
Nên quên bóng liễu xa lời mộng
Nên nhớ vầng trăng khép khúc nồng
Nên biệt tình sầu đừng khắc khoải
Nên từ nhắc bến lặng yên sông
Khóc hoài giã biệt cõi hư không
Khóc tủi niềm đau kẻ gọi chồng
Khóc trái tim sầu chiều hạ vọng
Khóc tình nghĩa giận sáng thu trông
Khóc người cách trở đành phai nhạt
Khóc bạn rời xa tiếc thuở nồng
Khóc mãi đong đầy bao nước mắt
Khóc ròng tiễn buổi phải sang sông