Đêm này ngẫm ngợi nẻo đường ân
Cảm nghĩ tìm trao giúp một phần
Vạn kẻ chung lời tô nét nghĩa
Bao người hợp sức vẽ lòng nhân
Trời xa cõi nhớ dưng gần lại
Biển rộng dòng thương bỗng ngắn dần
Bạn Hữu tình thâm càng rõ ý
Ơn đời thắm đẹp cả mùa xuân
Bạn hỡi hai mình kết nghĩa ân
Cùng nhau chia xẻ bớt đôi phần
Thời nguy gửi dạ câu từ đức
Thuở khó trao lòng chữ phước nhân
Ánh mắt huyền xinh còn đượm mãi
Làn môi đỏ thắm sẽ tươi dần
Xa xôi vẫn ngóng chân trời thẳm
Tuyết lạnh qua rồi lại đón xuân
Bạn hữu tâm thành tỏa đức ân
Sầu bi sẻ bớt nhẹ bao phần
Thương đời bốn biển trào duyên nghĩa
Quý chữ trăm miền trải huệ nhân
Tứ dệt trong lành hương thoảng mãi
Nguồn khơi hiếu thiện lửa ươm dần
Chân tình cuộn chảy ngàn tia nắng
Để cõi mai hồng lộng ánh xuân.
Say lòng bởi lụy sắc màu ân
Bạn Hữu tình thâm trải mấy phần
Kẻ gọt xinh vần loang lối nghĩa
Tâm hòa đẹp chữ tỏa đường nhân
Mừng nguyên nỗi khổ vừa phai hết
Ước cả niềm đau sẽ nhạt dần
Để nhịp cầu thơ còn ngõ đến
Kim bằng nẻo ái hiệp cùng xuân
Cõi ảo giao hòa vạn nét ân
Dù xa vẫn trải đẹp muôn phần
Nhìn ai dệt nghĩa tròn câu đức
Ngắm kẻ đan tình vẹn chữ nhân
Nỗi nhớ như vừa tuôn cuộn chảy
Niềm đau tựa đã chắn ngưng dần
Kìa chim én liệng trên trời thẳm
Bạn hữu chân thành tỏa sắc xuân
Vạn nẻo đường đời rõ sắc ân
Vì bao Bạn Hữu kết duyên phần
Người trao đẹp chữ dày công đức
Kẻ nắm xinh từ rộng nghĩa nhân
Khoác vội khăn tình đau đẩy ngã
Choàng nhanh áo nợ tủi xua dần
Này thơ hãy quyện từng câu thắm
Mở ngõ kim bằng tặng tiết xuân
Gợi thiết tha vì đã điểm ân
Trời xa vẫn nối tặng riêng phần
Nhờ thơ trải mộng tình loang đức
Cậy phú nâng tầm nghĩa tỏa nhân
Một phút nhìn niêm càng đẹp nữa
Từng giây ngắm luật cũng tươi dần
Chân thành nét chữ hòa tâm tưởng
Lửa đượm duyên nhiều khắp cõi xuân
Đâu ngờ cõi ảo nặng lòng ân
Vạn nẻo cùng sang dỗ kiếp phần
Gửi đến tâm thành cho mãi cộng
Trao về nghĩa thắm để hoài nhân
Êm đềm phận khó vừa khơi mở
Vất vả đời cay cũng dịu dần
Tưởng tiết đông còn bao lạnh lẽo
Nhưng giờ nắng rực cả trời xuân
Kim bằng đượm thắm cả tình ân
Sẻ bớt sầu vương nặng những phần
Gửi lại vần thơ trào nghĩa đức
Ươm thành nét chữ nhuộm hồn nhân
Lời hay khoả bút còn dâng mãi
Ý đẹp tràn nghiên sẽ toả dần
Hãy nối vòng tay cùng biển rộng
Mong ngày én liệng chở niềm xuân
Tâm thường cảm xúc nghĩ vì ân
Mở lối tình thâm giữ vẹn phần
Đấy thả vần thơ rèn luyện nghĩa
Đây làm chữ ý tập tành nhân
Đường nguy kẻ nhận mong đừng mãi
Ngõ hiểm người sa ước vợi dần
Một mối giao hòa nơi cõi ảo
Muôn ngày rạng rỡ cả hồn xuân
Đây dòng ước nguyện cảm điều ân
Gửi đến trời xa giữ trọn phần
Gió để hương nồng chan điệu nghĩa
Môi hòa tiếng ngọt chở lời nhân
Nhành thương ý chuyển duyên về chậm
Cõi nhớ người mong mộng đổ dần
Khắc mãi câu tình trên mạng ảo
Cho vàng nắng quyện mảnh chiều xuân.
Cảm xúc dâng trào giữ vẹn ân
Gần như lệ chảy khóc thương phần
Vì văn thể hiện đừng quên đức
Bởi chữ phê bình gọi nhớ nhân
Nghĩa của Kim Bằng khôn vắng nữa
Tình nơi Bạn Hữu khó xa dần
Nào hay mạng ảo cùng nhau nắm
Hiệp sức giao hòa để vẽ xuân
Thổn thức trong lòng một chữ ân
Còn mang ngấn lệ tủi trăm phần
Hoa cài trọn ý căng thềm ảo
Nghĩa phủ nguyên lời dệt tiếng nhân
Trở bút hòa duyên đùa bạn khẽ
Viền hương kết chữ thả thơ dần
Ru mùa chín đỏ chiều sương đợi
Để ánh tơ hồng rực rỡ xuân.
Thơ hòa cảm nghĩ một đời ân
Lửa đã thầm khơi cháy đượm phần
Ngập tiếng ca vì thơm cửa nghĩa
Dâng lời hát bởi đẹp thềm nhân
Cung sầu thuở ấy không bồi nữa
Cõi tủi giờ đây gọt bớt dần
Ngõ Thúy tìm nhau dù mạng ảo
Se màu kỷ niệm giữa ngày xuân
Gửi hết chân tình tạc chữ ân
Hằng mong hạnh phúc được thêm phần
Nơi này Khấn Phật câu tròn nghĩa
Chốn nọ Cầu Trời tiếng vẹn nhân
Bát gạo niềm thương ngào ngạt mãi
Nồi rau nỗi nhớ đậm đà dần
Xin Người chứng nhận lời con trẻ
Cứu giúp muôn loài thoả mộng xuân
Quyện mãi tâm đời thỏa tiếng ân
Niềm đau bạn hữu sớt chia phần
Thơ đùa mấy điệu lời văn nghĩa
Nhạc thả đôi tình chữ hiếu nhân
Trở giấc chiều sương đò đợi mãi
Chằm lưng vạt nắng ngõ mơ dần
Bên thềm đã nở vàng mai thắm
Đủ nhặt ta về giữa lối xuân
Để kết cho tròn đẹp những ân
Làm sao trả lễ được mươi phần
Ơn dày mãi nhớ sâu tình bạn
Nghĩa cả luôn bồi đậm nét nhân
Cuộc sống xô bồ không chảy nữa
Niềm riêng khắc khoải sẽ vơi dần
Tuy rằng ngoại cảnh chưa vừa ý
Cũng gắng chan hòa lộng vẻ xuân.
Bây giờ cái nghĩa thắm đầy ân
Khó thể mờ phai bạc bẽo phần
Thuở mộng âm thầm sang đãi Đức
Khi tình lặng lẽ đến bồi Nhân
Trời thương mãi nhớ dù len chậm
Biển nợ hoài say dẫu tới dần
Cả khối màu duyên trìu trĩu tặng
Trao người hợp sức để chào xuân
Giữ nét tươi màu mộng thả ân
Nào hay cuộc sống ngổn ngang phần
Người vương nẻo nhớ trao hồn bạn
Kẻ níu khung buồn dỗ dạ nhân
Bởi góp chưa đầy nên dở mãi
Vì gom chẳng ngập khiến cay dần
Tình thâm thuở ấy còn ai đợi?
Lỡ trải nhưng rồi muộn bóng xuân
Cõi ảo dưng mình lạc lối ân
Vì thơ cứ gợi mở mang phần
Ngày giăng vạn chữ hòng soi hiếu
Sáng trải trăm điều mộng dỗ nhân
Dạo cảnh mùa thu hờ hững tới
Tìm duyên tiết hạ lả lơi dần
Làm sao trỗi được cung đàn nghĩa
Để những câu từ thấm nhịp xuân
Thổn thức trao người những thiện ân
Vì nhau đã nguyện góp gom phần
Đường xa núi thẳm còn lưu nghĩa
Chốn ảo tâm thành vẫn trọng nhân
Biển khát tình yêu nồng mặn mãi
Đời mơ hạnh phúc ngọt thơm dần
Ươm tròn ước vọng hoài tin tưởng
Thắm đỏ hoa hồng trỗi nhạc xuân.
Chợt thấy mây chiều cũng trải ân
Vàng mơ trước ngõ nở tươi phần
Hoa còn điểm phấn ru đời mộng
Cỏ vẫn tô thềm đợi khách nhân
Một nét tình xanh người thả khẽ
Vài phiên nhạc mỏng nắng buông dần
Ai đàn lặng lẽ ngoài đê vắng
Những khúc ca buồn trở điệu xuân.
Nặng gánh trong lòng nghĩ cảm ân
Trời xa chở phước đỗ chung phần
Soi đường để kiếm lời ru mộng
Rọi ngõ cho tìm tiếng điểm nhân
Có bể tình xua mình ngọt mãi
Còn kho nghĩa đẩy trí cao dần
Thầm vương nợ vẫn chưa lần trả
Bởi gió đông về chặn lỡ xuân
Khi mờ một lối giữ đường ân
Dẫn cả tình ta đến mộ phần
Ý tủi hồn sa vì giận nghĩa
Tâm chùn dạ rớt bởi hờn nhân
Bao lần tiết hạ âm thầm dỗ
Vạn lúc màu hoa ảo não dần
Điệu hát câu hò như lỡ dở
Đâu còn nhắc nhở gọi nồng xuân
Luôn thường vẫn gọi chuyến đò ân
Giữ giúp bài thơ mộng để phần
Đó chữ, soi vần ta tả nguyệt
Đây từ, lục bút kẻ gài nhân
Chiều vơ vẩn nhớ đường xa mãi
Sớm ngỡ ngàng vương nẻo biệt dần
Hỏi nắng trên trời khi lỗi bạn
Mơ màng có chạm nổi lòng xuân
Đã dặn riêng lòng gánh biển ân
Thì xa vạn lý cũng ghi phần
Đây chiều xuống lạnh viền mây đỏ
Đấy ngõ dâng sầu phủ mộng nhân
Xõa phím đàn ngân tình trải vội
Hòa phong gió trở lệ tuôn dần
Duyên đời quạnh quẽ gầy mi tím
Lỡ bước bên thềm lạc nẻo xuân.
Lặng lẽ dâng mình mấy nẻo ân
Tình xa vẫn thấy ngọt tâm phần
Tinh thần mải miết cài trong nghĩa
Phận số chan hòa ở giữa nhân
Đỡ cả niềm riêng hòng nắn lại
Dìu nguyên nỗi khổ quyết xoa dần
Cho đời giọt mát từng giây trải
Cõi mộng khơi đường tới mở xuân
Hạ ủ phôi tình đợi nắng ân
Qua bao lửa háp nẩy ba phần
Thu ươm noãn trắng nên chùm nụ
Gió quyện mây hồng kết hạt nhân
Mấy trận đông tràn thân chắc mãi
Bao phen tuyết phủ quả thơm dần
Thời gian lặng lẽ hương dào dạt
Vạn cảnh tưng bừng đón vị xuân.
Bên đời hạnh phúc giữ mầm ân
Trải phước nhiều hơn mạnh mẽ phần
Chẳng nệ tình đông man mác nghĩa
Không nề gió hạ bẽ bàng nhân
Trao lòng thiện xóa niềm đau mãi
Tặng ý lành vơi nỗi khổ dần
Dẫu nẻo đường xa còn nặng gánh
Tay tìm nắm chặt dỗ dành xuân
Ý nguyện trao đời chẳng lỡ ân
Ngầm ươm nét ngọc vẻ vang phần
Người giăng cõi mộng se nồng đức
Kẻ tiễn cung sầu xóa lạnh nhân
Một trái tim sa, buồn đảo nữa
Ngàn tay nghĩa nắm, khổ tiêu dần
Chân thành mượn chữ cầu mơ tỏ
Cả kiếp duyên này lặng giữa xuân
Đông mời bạc bẽo tránh dùm ân
Để hạ vời sang giữ trước phần
Một ngõ tràn hoa đầy cả phúc
Muôn đường tỏa nắng ngập toàn nhân
Ươm trồng kẻ khó buồn xoa dịu
Gặt hái người hay khổ dỗ dần
Cõi mộng ngầm dâng dòng suối thỏa
Êm đềm khắc chạm ảnh hình xuân
Tưng bừng phượng đỏ giữ dòng ân
Nở chuỗi bằng lăng tím bội phận
Ngọc nữ âm thầm trao nẻo đức
Kim đồng lặng lẽ dệt đời nhân
Mơ màng bách hợp hồng thêm mãi
Khấp khởi tường vi thẫm đạt dần
Những đóa hoàng mai ngào ngạt trổ
Lam trời rạng rỡ dải trường xuân.
Chân thành mộng đến để hòa ân
Dạ mãi còn ham muốn nảy phần
Nọ chữ trôi vào dâng biển đức
Kia từ chảy tới dẫn dòng nhân
Màu duyên kẻ đắp chồng cao thật
Sắc nghĩa người vun trải nặng dần
Trở lạnh mùa đông ngày dẫu rét
Nhưng lòng cảm nhận ánh hồng xuân
Khắc khoải bao người mộng vững ân
Bàn tay giữ chặt chất cao phần
Tâm lành chắng nệ cho nhầm đức
Trí thiện không nề trả lỡ nhân
Ước miệt mài lo tròn nghĩa thả
Buồn thơ thẩn tính vẹn duyên dần
Trời xa mãi ngắm về quê mẹ
Cảm xúc trong lòng vạn lẽ xuân
Khẽ đợi thu vàng cảm mến ân
Ngoài song nắng rụng nhởn nhơ phần
Thơ choàng nhịp mỏng say miền đức
Gió thả hương nồng ngập cõi nhân
Những tưởng tình xưa người gánh vội
Ngờ đâu bến cũ mộng tan dần
Ai còn nhặt lá gom chiều mỏi
Để ánh mai hồng chạm ngõ xuân
Ơn người chở mãi vạn tài ân
Dẫu nặng lòng mang vất vả phần
Thấy tủi vào xoa mềm mại nghĩa
Trông buồn đến dỗ dịu dàng nhân
Dòng thơ điểm sáng tình thêm rõ
Biển chữ hằn sâu nợ rót dần
Ngẫm chuyện đời vay rồi tới trả
Tô hồng cuộc sống cả ngàn xuân
Nặng nghĩ trong lòng bởi nhớ ân
Tình thâm bạn gửi chắt chiu phần
Ngày mai ảo não còn ham cộng
Vạn thuở đau buồn vẫn thích nhân
Muốn trải màu yêu buồn dạ lỡ
Cần sang nét mộng tủi tâm dần
Thương người chở giúp đời hiu quạnh
Tiết lạnh xô về đã đuổi xuân
Nhận lãnh nơi lòng khắc khoải ân
Bờ yêu bến khổ đã phân phần
Đau màu bếp lửa không còn nghĩa
Giận nỗi gia đình chẳng có nhân
Gió lạnh bên hè trăn trở mãi
Hồn hoang giữa lối ngẩn ngơ dần
Này đông hãy nhắn rằng ta mỏi
Cõi ảo nương nhờ mộng tiếng xuân
Giữ lửa cho nồng chữ hiếu ân
Đồng xanh hạt phúc sẽ ươm phần
Ban ngày thả hộ trời mưa nghĩa
Buổi sáng phơi dùm trận bão nhân
Xóa bỏ buồn hiu lầm lẫn gọi
Lùa xa khổ hạnh nhỡ tay dần
Mùa sang nắng đẹp tràn bao cõi
Mỗi nẻo đường đời rộng thấy xuân
Dõi ánh thu vàng trải giọt ân
Thầm mơ vẹn vẽ thắm y phần
Tình thâm nghĩa cả ngời thiên đức
Chỉ đẫm tơ hồng sáng địa nhân
Đặng biết sông đời tuôn chảy mãi
Nên cầu suối chữ đọng lưu dần
Vần thơ dệt ý truyền xa thẳm
Gửi mộng tương phùng giữa nắng xuân.
Cảm mến kim bằng giữ thịnh ân
Hùa nhau giúp đỡ kẻ vô phần
Lời khuyên dỗ bạn đừng buông hiếu
Tiếng rủ ru người hãy chuộng nhân
Kết hợp tình thương vờ vĩnh bỏ
Cùng chung ý nghĩ mở mang dần
Bình minh mọi lối lềnh khênh thả
Đượm thắm duyên đời cả nghĩa xuân
Kim bằng nặng gánh giữ bền ân
Có phải màu duyên kết nghĩa phần
Để những mai vàng luôn ấm đạo
Cho từng suối ngọt chẳng hàn nhân
Mừng đời kẻ khó cay thầm vãn
Chúc dạ người ngay thảo vững dần
Dẫu tiết đông này còn lạnh chở
Nhưng lòng cảm thấy đã bừng xuân
Biển hẹn giao tình trải bến ân
Niềm thương gửi đến đặng vơi phần
Đâu vì cõi mộng mà quên đức
Chẳng lẽ sông đời lại biến nhân
Nắng ủ mi buồn thơ đượm mãi
Mây hòa dạ héo nghĩa sâu dần
Lời yêu nhắn nhủ về phương bạn
Giữ lửa tim hồng nhớ hội xuân.
Lỡ níu duyên rồi lại cảm ân
Dù xa cũng ráng thật ngay phần
Này thơ trải lối về đâu nghĩa
Nọ chữ theo đời ở đấy nhân
Góp mặt mong sầu thanh thản mãi
Chìa tay ước bệnh nhỏ nhoi dần
Kim bằng tỏ ý nào hơn thiệt
Giữ giúp cho người một biển xuân
Như vừa lạc bước ở vườn ân
Nắng nghĩa hồng tươi thắm triệu phần
Để những khung buồn thôi đến bạn
Cho từng ảnh nhớ dậy vào nhân
Đông hàn buổi nọ không đường nối
Tuyết lạnh mùa nay chẳng ngõ dần
Én lượn nhiều hơn cùng bể ái
Chan hòa rồi tỏa ngát đời xuân
Ngẫm ở trên đời lắm vượng ân
Tuồng như đã chạm ước mơ phần
Vì thơ hớn hở soi màu đạo
Bởi chữ âm thầm gọi chất nhân
Tỏa mấy vần yêu dìu ngọt cưỡi
Bày bao ý mộng dỗ im dần
Trời hy vọng sống đang vừa trỗi
Vũ khúc thâm tình trải đẹp xuân
Sang mùa cảm nghĩ đẹp lòng ân
Để lẽ cùng thơ được quý phần
Lót thảm nơi trời mơ vẽ đạo
Dâng hồn ở biển mộng bình nhân
Ngày vui rực nắng thâm tình tỏa
Buổi dỗ tràn sương hạnh phúc dần
Kẻ lại người qua hòa tiếng vỗ
Yên lành trọn nghĩa cả thời xuân
Đêm dài ngẫm chuyện oán cùng ân
Mộng được cùng ta hiểu ít phần
Luận đúng điều sai là kẻ trí
Suy hay lẽ phải ấy người nhân.
Tình sâu, nghĩa nặng buồn vơi bớt
Đức mỏng, tài sơ hoạ lớn dần
Dẫu cách xa nhau ngàn vạn lý
Thì đời vẫn vẹn nhịp đường xuân.
Buông dòng chữ thắm dệt miền ân
Để tiếng người thôi nhạt nhẽo phần
Hạ trải hương tình vun nếp nghĩa
Hoa cài nụ biếc giữ nền nhân
Đùn tia nắng mỏng vờn môi chậm
Nhỏ quãng chiều xa chạm khói dần
Giã biệt con đò sang nẻo ấy
Em còn chạnh nhớ tuổi vào xuân.
Đan cùng một áo để thành ân
Chảy lỗi buồn đau hóa ngọc phần
Gửi mãi chân tình mong cột hiếu
Trôi hoài nghĩa hiệp ước ràng nhân
Người quên cõi lụy nồng theo tới
Kẻ thoát miền ưu lạnh miễn dần
Những trở trăn giờ ta dỗ lại
Trông tìm vạn hướng ngỡ ngàng xuân
Ta thà ngóng đợi rỡ ràng ân
Hạnh phúc tròn cho điểm ý phần
Nắng đổ mùa sai do dự nghĩa
Mưa ào tiết lỡ ngập ngừng nhân
Suy nhiều có thể đau tràn dữ
Nghĩ ít còn hơn tủi mạnh dần
Cứ kệ dòng sông đời chảy mãi
Trông về cuộc sống mượt mà xuân
Xa còn ngẫm thấy giật mình ân
Níu dạ đời say để rõ phần
Muốn giữ vì thơ tầm dị thảo
Mơ gìn bởi tứ mộng kỳ nhân
Ngày trông ấm lạnh cao hơn nữa
Phút trải nồng cay hạ thấp dần
Lối nghĩa mùa sang càng rộng mở
Mai này tránh ngõ lạc loài xuân
Thoảng đọng tâm tà hoãn chút ân
Nàng ơi bổn thiện xẻ nhiêu phần
Mùa giao nẩy bệnh luôn hành xác
Tiết trở se luồng rõ hại nhân
Vẫn phải xem là ngưu chế ngọ
Thì thôi cứ kể hợi kiêng dần
Chờ ai mỏi mắt nhiều bi luỵ
Chẳng lẽ chau mày nạt chúa xuân?
Vẫn thấy tâm mình trải mộng ân
Dù nay bão tố ngổn ngang phần
Gom vần chuyển luật đừng cách nghĩa
Góp chữ soi từ chẳng biệt nhân
Trí vợi đau buồn vui đủ mãi
Hồn vơi khổ não sướng nâng dần
Nay nhờ cậy tứ lòng thanh thản
Bạn hữu chân tình cảm thích xuân
Sợ lửa thiêu hồn mỗ tích ân
Là do lẩy kiếp cận CHUNG phần
Thơ cùn độc ác loè nương tử
Lão hủ gian hùng rịt quới nhân
Đẹp số xoay vòng tâm rửng mãi
Vàng mai chuyển hoá dạ XANH dần
Trời ban mấy độ đâu còn nữa
Rũ cả teo tòm hết nịnh xuân.
Trông rồi mới hiểu thiệt tình ân
Nọ bỏ vào cho, đấy lỡ phần
Thoảng nghĩ bao người tâm nới đạo
Hơi buồn mấy kẻ dạ bèo nhân
Chung trà uống cạn ơ hờ mãi
Chén tửu tìm say lạt lẽo dần
Bởi những ưu phiền khi rộng lối
Riêng làm trí não lại cuồng xuân
Mai vàng nảy nụ đón chờ ân
Hớn hở mùa sang điệu vũ phần
Gọi lũ mây bồng vươn trải nắng
Kêu bầy én nhỏ lượn tràn nhân
Trời se bữa sớm nên bừng đổ
Gió lặng chiều hôm cũng lỏng dần
Ngẩng ngắm bình minh tươi đẹp mãi
Ta thầm khát vọng trở thành xuân
Quyết thả tâm hồn đặng hoãn ân
Mình nay lỗi nợ thiết tha phần
Niên này đổ xế hầu mong đạo
Tuổi nọ sang chiều vẫn ngóng nhân
Rước ả môi hồng yêu lão thiệt
Mời cô gót đỏ mộng anh dần
Dù khi bảy chục nhưng cường tráng
Vững chí oai hùng trải nghiệm xuân
Đôi dòng kết lại kẻo nhòa ân
Nức nở rèm mi lệ đẫm phần
Rải những tơ vàng xanh ngọn chiết
Đan từng luống nhỏ đẹp chồi nhân
Thềm rơi nẻo vắng chiều lan khẽ
Ngõ chở đường xa bụi nhuốm dần
Khách đã vương sầu buông nhịp lẻ
Nên buồn trọn kiếp lỡ làng xuân.
Sắp cả trăm bài vẫn hạp ân
Người ơi tuyệt quá mãi tăng phần
Thi từ độc giả nhìn hoa mắt
Vận ngữ xem lời thấy tỉnh nhân
Thoải mái trầm ngâm tình thẫm đượm
Niềm vui sảng khoái nghĩa loang dần
Trời mây nhạn én hằng mong mỏi
Khẽ vọng êm đềm tiếng vẳng xuân
Nghe mờ mịt quá ngõ tìm ân
Nghĩ bạc mình ên thắc thỏm phần
Bảy tiếng chưa rồi câu dỗ đạo
Đôi lời chẳng đặng tứ ghìm nhân
Giờ ta lạc lõng xua tàn hết
Hiện trí thờ ơ đẩy vỡ dần
Bởi trận mưa tràn dan díu nữa
Nên lòng xót ở cõi bồng xuân
Nay thì chuộng mấy cũng lìa ân
Kẻ lạc tìm sai, đứa cưỡi phần
Giữ ánh vần xưa vì rõ đạo
Thôi bài luật cũ bởi nghèo nhân
Im lìm ngập mãi trong hồn khổ
Khắc khoải đầy thêm giữa dạ dần
Nhắc mảnh tình đơn đừng trĩu nặng
Cho lòng quạnh quẽ nẻo hờn xuân
Chưa từng vướng phải lạc lầm ân
Cõi ảo này luôn thấy đặng phần
Cậy chữ cho tình vui vẻ hiếu
Ươm từ để dạ nõn nà nhân
Trời cao có lẽ còn thông hiểu
Đất rộng hình như đã tỏ dần
Cảm nghĩa kim bằng tâm trạng nhớ
Mong ngày mở hội kết HOÀI xuân
Mây sầu đượm chút não nề ân
Nắng cũng về xa rải nhẹ phần
Mượn dải thu mềm ru lá nghĩa
Vay làn gió mịn đỡ cành nhân
Thềm xưa sợi nhớ còn rơi khẽ
Nẻo vắng bờ thương đã lụy dần
Nhắc nhở hoa vàng lo giữ hạt
Mai viền dáng cũ dệt đài xuân.
Trĩu nặng khi người đến chở ân
Gần như vọng tưởng líu lo phần
Trao từng nụ nghĩa tràn duyên hiếu
Gửi lắm ngôi tình đẫm nợ nhân
Bão nổi chiều hôm ngờ nghệch tới
Trời thanh bữa xế lẻ loi dần
Nên mùa vẫn thở ưu phiền thắng
Nghễu nghện mưa về để trắng xuân
Mai này nếu được chở thuyền ân
Hãy đến vườn đây lựa khảo phần
Dễ kiếm lời hay mà khảm phận
Luôn nhiều ý đẹp để mài nhân
Mầm xanh nõn trổ đầy hương ngát
Lá đỏ cành giao trữ lượng dần
Mỗi độ sang mùa thay sắc thể
Dang lòng mộng thổi cánh buồm xuân
Nay mình nể vợ sẽ nhường ân
Dẫu kết đành thôi sợ hỏa phần
Đụng bữa im lìm nhai thử hiếu
Qua ngày khắc khoải nghĩ cầu nhân
Bao nàng ngắn cẳng chờ ông lượn
Mấy ả dài tay đợi lão dần
Cũng phải rèm buông mà ngáp vặt
Đâu ngờ hổ lại trốn phòng xuân
Lá dõi mơ màng cảm ngọc ân
Mùa phai lặng lẽ gió cam phần
Nâu triền đất trở vì yêu cội
Thắm nẻo tim hòa bởi quý nhân
Sóng bạc truyền thơ tình vọng mãi
Ngàn xanh chuyển tứ nghĩa vun dần
Đông sầu rũ rượi chờ lam nắng
Trổ đóa mai vàng giữ vượng xuân.
Cội gốc trong vườn đã nẩy ân
Hằng nga diễm lệ đến tranh phần
Trong hồ sóng gợn lòng thân chủ
Giữa núi mây vờn dạ thỉnh nhân
Vũ điệu giao hòa thanh thản luyến
Lời ca quyến rũ chỉnh chu dần
Cung đàn nhịp bổng vừa cao thấp
Diễn vở thi đường sắc độ xuân
Muôn đời hãy khắc đậm lời ân
Dẫu phải ngàn đau lấp huyệt phần
Mộng sẽ luôn ngời khi trải phước
Duyên hoài vẫn đẹp lúc thành nhân
Chung lòng chớ để lời sai mãi
Hợp sức đừng cho nghĩa lạc dần
Nguyện ước xoay vần mang chữ tỏ
Ươm tình nẩy trỗi vạn mầm xuân
Đêm về cứ ngẫm vẹn toàn ân
Kẻ xót người thương mọi lẽ phần
Tỏ thật đời cay tròn trĩnh đức
Lo thầm kiếp bạc hững hờ nhân
Xây thành đợi trí buồn quên mãi
Dựng lũy chờ tâm nản biến dần
Én trở trăn mùa khi giữa lạnh
Mong rằng chớ để dạ ngoài xuân
Tết lại quay về chẳng lãng ân
Mùa nay lửa đượm quá êm phần
Tình vương biển rộng in dòng đức
Nghĩa quyện sông dài điểm suối nhân
Nhớ Bạn âm thầm khuyên nhủ mãi
Hờn ta khắc khoải giữ chân dần
Nghe chừng giữa sóng đời cô quạnh
Vẫn thấy bên mình dịu mát xuân
Tâm vàng thảo nét tuyệt vời ân
Mở ngõ tình thương nhận lấy phần
Hiệp nẻo âm thầm sang dỗ Hiếu
Chung đường lặng lẽ đến trình Nhân
Trời duyên giữ mộng yên lành tiến
Biển nghĩa gìn mơ hợp lý dần
Thoảng chút bình yên vừa đỗ lại
Khơi lòng ý bỗng vọng về xuân
Giữ ở bên mình hạnh phúc ân
Bình yên một chốn chuyển giao phần
Người ươm triệu nghĩa còn yêu đức
Kẻ học bao tình vẫn mến nhân
Cậy chữ từng đêm sầu bỏ hết
Nhờ thơ mỗi tối tủi lui dần
Màu hy vọng vẽ thêm nhiều nét
Những giấc mơ hồng trở dậy xuân
Đông rời sớm trả lại ngàn ân
Tỉnh giấc chồi non mãn nụ phần
Cảnh sắc huy hoàng nghênh diễm vận
Muôn loài rực rỡ ngó hầu nhân
Bao ngày khép cửa buông mành giận
Những tháng nằm nghe mảnh vụn dần
Đợi mãi nguồn vui trào điểm nhấn
Quay về nức nở mộng tình xuân
Ngẫm tối suy ngày việc điển ân
Tình thâm bạn hữu tỏ mươi phần
Nào người hợp sức xây đường nghĩa
Nấy kẻ chung lòng dệt chữ nhân
Thánh thiện yêu thương bồi lớn mãi
Từ bi tội lỗi lở theo dần
Gừng cay kết dính đà thêm chặt
Muối mặn cây đời thắm thiết xuân
Nguyễn Hữu Tài
10:27 - 18/07/2021
BÌNH LUẬN CỦA THÀNH VIÊN
Có 1 bình luận
Tham gia họa
Bạn cần đăng nhập tài khoản để tham gia họa thơ!
Tin ngắn: Vui lòng xem quảng cáo và theo dõi (subscribe) để ủng hộ trang.
Xin bạn vui lòng đánh giá bài thơ sau để cổ vũ tinh thần bạn thơ