Những hạt sương vừa đọng cỏ cây
Chiều thêm lạnh lẽo tuyết giăng đầy
Chao tia nắng mỏng ơ thờ lặn
Lạc ánh trăng mờ chểnh mảng bay
Kẻ đuổi tình duyên tim héo hắt
Người se mộng ảo lệ hao gầy
Về đâu một cõi mơ vùi lấp
Đã biết vô thường vẫn cứ say!
Chiều tà đứng lặng giữa hàng cây
Nhặt chút tình vương mãi chẳng đầy
Ước hẹn như mây, thành lại vỡ
Thề nguyền tựa gió, đến rồi bay
Mang lời hư ảo ru tim héo
Để nỗi cô đơn nặng dáng gầy
Giữ mộng vô thường trong bể khổ
Nên người đã tỉnh, dạ còn say!
Theo lời Bác dạy tết trồng cây
Mắc nhậu không chăm cỏ phủ đầy
Lúc mới đâm chồi đàn bọ bám
Khi vừa đậu trái lũ dơi bay
Con thơ khát sữa ngày thêm rạc
Vợ dại thèm cơm lúc mỗi gầy
Chán cái tình đời không lối thoát
Hàng quen ghé lại uống cho say
Ngọn gió rung hoài những lá cây
Đưa qua trả lại chẳng vơi đầy
Đàn chim rúc rích bu cành giỡn
Chiếc hạc la đà vỗ cánh bay
Lãng đãng vừng mây trùm núi lớn
Ung dung khách tục bước chân gầy
Vô thường chắc hẳn không hồi đứng
Khẽ nhẹ đi cùng tỉnh với say!
Mới đọng viên tròn ở lá cây,
Ban mai óng ánh hạt sương đầy,
Công danh chợt ngắm liền tan chảy,
Sự nghiệp chưa nhìn đã thoáng bay.
Mấy lượt dầm mưa nên xác úa,
Bao phen dãi nắng khiến thân gầy.
Khen ai khéo bắt hòn châu ngọc,
Chẳng được thôi thì chớ đắm say!