Khuê phòng lạnh ngắt chỉ mình ên
Gió đập song thưa lách cách rền
Nuốt tủi lờ đi tình đã chết
Để sầu gặm nhấm nghĩa chưa quên
Thạch sùng tắc lưỡi đu trên cột
Mèo mướp cong đuôi nghịch dưới nền
Gác tía giam linh hồn thục nữ
Đêm về úp mặt vách tường rên
Lạnh lẽo đông về độc bóng ên
Song thưa lặng ngắm cảnh mưa rền
Người nơi xứ lạ còn chăng nhớ
Thiếp mỗi chiều buồn vẫn chẳng quên
Kỉ niệm dâng đầy đôi mắt ngọc
Phong thư vẽ vội cánh hoa nền
Bao lần giở đọc từng trang cũ
Lại thấy tim mình thổn thức rên.
Đau đầu nặng óc bởi vần ên
Chẳng thấy lời hay dạ mãi rền
Tĩnh lặng rèn tâm rồi để Nhớ
Im lìm luyện trí sẽ nào quên
Hoài trông cậy má xây bờ luỹ
Vẫn hiểu nhờ cha dựng cốt nền
Hãy hỏi từ đâu mà có được
Vui buồn cũng toại há mồm rên
Hải Đỗ Tiến
11:03 - 01/02/2019
BÌNH LUẬN CỦA THÀNH VIÊN
Chưa có bình luận
Tham gia họa
Bạn cần đăng nhập tài khoản để tham gia họa thơ!
Tin ngắn: Vui lòng xem quảng cáo và theo dõi (subscribe) để ủng hộ trang.
Xin bạn vui lòng đánh giá bài thơ sau để cổ vũ tinh thần bạn thơ