Đông về ảm đạm núi trùm mây
Đông lạnh lùng khua mảnh lá gầy
Đông biến chiều hoang thành kẻ dại
Đông tràn tuyết trắng để hồn ngây
Đông ơi nỗi nhớ còn dâng kín
Đông hỡi niềm thương vẫn chất đầy
Đông mãi già nua và khó tính
Đông hờn giận dỗi trụi nhành cây
(Họa cùng Minh Thúy Thành Nội)