Thơ đề hỏi có trọn tình trong
Mỗi tách cà phê kỉ niệm lòng?
Dẫn gió đông về duyên gửi trọng
Chờ ai tửu rót dạ cho bồng
Hương từ chữ viết khơi đường lộng
Nghĩa ở tâm cài gợn lối mong
Đếm kiểm bao mùa câu dẫu ngọng
Hằng mơ ý dở miễn ghi chồng.
Khi mà hạnh phúc chẳng lần trong
Thiếu bạc nhà xiêu ảo não lòng
Lẫn cảnh cho đời muôn chuyện sống
Nhầm duyên để bước mỗi canh bồng
Đông lùa tuyết phủ thôi về mộng
Nắng diễu hoa tàn mở gạt mong
Trót dạ nồng vay giờ phải cõng
Cà phê mãi giọt đắng cay chồng
Nhấp ngụm cà phê gạn đục trong
Hương thơm vị đắng chát chua lòng
Đu đưa chiếc võng dìu tiên mộng
Bay bổng vườn lan lạc cõi bồng
Mười hai bến nước người than trách
Một kiếp hồng nhan kẻ đợi mong
Võng ai rách nát miền Tây gió
Chẳng nợ gì nhau nỗi chất chồng.
Có những trưa hè ngọn gió trong
Thèm nghe nốt nhạc tỉ tê lòng
Vai kề má tựa chờ trăng ẵm
Cảnh cũ người xưa đợi nước bồng
Bảy cụ chia đều xu vẫn nhớ
Năm người rải khắp bạc còn mong
Cà phê nhỏ giọt vang từng tiếng
Lặng lẽ mà tim thổn thức chồng.
Mời về xứ Nghệ ngắm trời trong
Nhấm nháp cà phê mát mẻ lòng
Lúc ngóng non cao hồn rộn rã
Khi xem nước thẳm sóng bềnh bồng
Nam Đàn nặng nghĩa tưng bừng đón
Dũng Quyết sâu tình lặng lẽ mong
Nán lại mươi ngày đời vẫn khoái
Văn chương trải mộng xếp ngàn chồng.
Nghe thèm giọt đắng vỗ tình trong
Thưởng thức cà phê sẽ đẹp lòng
Ngõ lạ mơ màng xem tuyết phủ
Hồn quen lặng lẽ ngắm sương bồng
Người đi viễn xứ thuyền luôn đợi
Bạn ở quê nhà bến vẫn mong
Trở gót quay về môi rạng rỡ
Hồn thơ vẫy bút nhịp tim chồng.
Không đường thảng thốt lẫn vào trong
Sở thích làm cho nhũn nhặn lòng
Rẻo tối trầm ngâm tràn lãng mạn
Miền xa tỉnh táo ngập phiêu bồng
Im lìm chọn ý hiền nhân gởi
Khẳng khái trao lời lãng tử mong
Giữa cuộc tương phùng hoan hỉ nhấp
Vần đơm rả rích cỡ dăm chồng
Vô Đường thử viết chữ thành trong
Tứ chuẩn lời hay diễn thật lòng
Kẻ giúp xem vần soi lỗi ngọng
Mình lo chọn nghĩa sửa câu bồng
Cà phê nhấp tạm duyên tìm cõng
Ý tưởng ra mờ não chặn mong
Nghĩ luật còn non đành bỏ trống
Nhiều đêm chán nản lượn quanh chồng
Phải cố trưng bày nghĩa thật trong
Dàn thơ nặn chữ tỏ xuân lòng
Dù cô với chị vơi đồng đóng
Dẫu bác rồi anh nặng của bồng
Lỡ dịp câu từ thê thảm sống
Xui ngày tứ luật võ vàng mong
Nhiều khi ái ngại cung trầm bổng
Lỗi dở đường ta xướng họa chồng.
Rõ thật thơ làm ngó chẳng trong
Từng e ngại bởi thấy căng lòng
Dùng câu trái luật dường cho sổng
Ghép chữ gàn niêm tựa giả bồng
Bạn tưởng người kêu bài dễ đóng
Ta sầu tứ phản nghĩa cùn mong
Ngày đêm lựa kiểu màu xuân bóng
Để tạ tình thân mỗi bước chồng
Ơi người lỡ dối vợ buồn trong
Để tháng ngày sao cứ nặng lòng
Nói chỉ không tình ai nghĩa trọng
Trông chi bỏ ái kẻ sau bồng
Mà sâu đắm vẫn say chiều lộng
Bởi xót thương hoài tủi phận mong
Rõ biết giờ còn chưa tỉnh mộng
Đành thôi gắng khổ lại yêu chồng
NGUYEN KHANH PHUONG
09:22 - 12/04/2021
BÌNH LUẬN CỦA THÀNH VIÊN
Chưa có bình luận
Tham gia họa
Bạn cần đăng nhập tài khoản để tham gia họa thơ!
Tin ngắn: Vui lòng xem quảng cáo và theo dõi (subscribe) để ủng hộ trang.
Xin bạn vui lòng đánh giá bài thơ sau để cổ vũ tinh thần bạn thơ