Gởi gắm nhau chi những chuyện sầu
Sao rời lặng lẽ chẳng thèm câu
Mùa xuân mới chớm gieo lời ngỏ
Tháng hạ chưa qua cất nhịp cầu
Kẻ ở người đi chia bóng cũ
Khuya chờ sớm đợi vá tình sâu
Chiều nay bước rảo về thôn ấy
Xót nụ hoa xưa đã úa mầu
Trở lại vườn xưa chạnh lối sầu
Bao lời nhắn gởi chẳng thành câu
Người quen vội giã đường mong ước
Nỗi nhớ dài thêm nẻo bắc cầu
Có phải bờ xa vừa chớm cạn
Nên chừ bến cũ đã lùi sâu
Tần ngần cánh phượng như thầm hỏi
Chả nhẽ tình yêu cũng bạc mầu
Trắc trở đường duyên phận tủi sầu
Đêm buồn tiếng nhạc rót từng câu
Tình xa kẻ đợi bờ mong ước
Biển nhớ người đi bến khẩn cầu
Bởi trái thời gian còn ướp mọng
Nên dòng kỷ niệm chẳng vùi sâu
Vườn ai ghé lại lòng rưng rức
Có một cành hoa đã vắng mầu
Cùng ai muốn sẻ nỗi thương sầu…
Vẫn ngại duyên thề đuổi vó câu!
Sợ thả thuyền mơ vừa đỗ bến…
Hờn trông bướm mộng đã qua cầu!
Đường yêu một thuở leo triền dốc…
Ngõ nhớ bao lần đổ vực sâu!
Ước vọng ngày Xuân còn trẻ mãi…
Thềm hoa chắc sẽ rợp muôn mầu!!!
Hờn chi với kẻ cũng đa sầu?
Chuyện vãn vui buồn chỉ ít câu!
Mộng vẫn tìm ai vừa ý tưởng…
Lòng chưa hiểu khách thật tâm cầu!
Chờ khi biển hẹn thầm lưu dấu…
Đợi lúc non thề đã khảm sâu!
Mở ngõ vườn Xuân tình khát vọng…
Đời hoa phận bướm sẽ tươi mầu!!!
Muốn được cùng ai cạn chén sầu
Nhưng rồi ngại nỗi khó tròn câu
Lời chưa kịp ngỏ từng mong ước
Nhạn đã xa bay cả bán cầu
Trót hẹn bâng quơ mây gió trễ
Nên rời lặng lẽ tháng ngày sâu
Mai kia mốt nọ về thăm xứ
Áo lụa người ơi chớ đổi mầu
Tự thuở tình em dạt nẻo sầu
Không còn ai để vỗ về câu
Người xa bóng mịt đìu hiu nhớ
Cổng đóng thềm loang khắc khoải cầu
Nắng đổi mưa thay buồn đã lắm
Năm chờ tháng đợi biệt càng sâu
Ngày đêm lẳng lặng thân vò võ
Đến cả tâm tư cũng nhạt mầu
Hoàng hôn tím lịm tiễn Thu sầu…
Dạ trĩu u hoài thổn thức câu!
Một thuở người xưa hờ hững nhớ…
Giờ đây bạn mới viển vông cầu!
An bài ủ mộng trên ghềnh thác…
Lỡ dở chôn tình đáy mộ sâu!
Mỏi đếm thời gian lòng quạnh quẽ…
Hằn lên vạt tóc bỗng thay mầu!!!
Hai đứa ngăn chia một đỉnh sầu
Nên giờ gặp gỡ ngập ngừng câu
Lo cành phượng thắm xa lìa ngõ
Ngại mảnh trăng non rụng xuống cầu
Những ước mong ngờ giây cháy đượm
Bao hờn tủi chạm vết hằn sâu
Ân tình dẫu có trăm nghìn nỗi
Vẫn đợi ơn trên gởi phép mầu
Lòng đang thất vọng ngẩn ngơ sầu…
Há nghĩ buông mồi chuyện thả câu!
Rặng liễu luôn chờ vương vấn nẻo…
Dòng sông vẫn hẹn xuyến xao cầu!
Thay đường cõi mộng mơ dài ngắn?
Đổi ngõ ân tình ý cạn sâu?
Hãy đợi khi mầm yêu hé nở…
Ngày mai hạt nắng sẽ lên mầu!!!
Nối nhịp duyên kia bỏ nỗi sầu
Cho mình chuyện vãng thỏa vài câu
Ân nồng lúc nãy giăng tràn ngỏ
Nghĩa ấm ngày xưa trải vọng cầu
Hạnh phúc bên người luôn nẻo cũ
Yên bình cạnh kẻ mãi hường sâu
Thời gian nguyện giữ hoài khi ấy
Hãy để thường tâm phút nhiệm mầu.
Thiên Trúc
12:54 - 26/10/2015
BÌNH LUẬN CỦA THÀNH VIÊN
Có 2 bình luận
Tham gia họa
Bạn cần đăng nhập tài khoản để tham gia họa thơ!
Tin ngắn: Vui lòng xem quảng cáo và theo dõi (subscribe) để ủng hộ trang.
Xin bạn vui lòng đánh giá bài thơ sau để cổ vũ tinh thần bạn thơ