Gặp gỡ làm chi tựa khói sương ?
Rồi mau cách biệt giữa con đường !
Nửa hồn quặn thắt, hồn lưu luyến,
Tròn dạ mong chờ, dạ vấn vương…
Bến mộng người qua đầy hạnh phúc,
Thuyền tình tôi lái nặng đau thương !
Phải chăng gác trọ là tim ấy ?
Để khách dừng chân nhạt má hường !!!
Tình nồng mắt biếc tựa làn sương
Cách trở, chia ly, lỡ đoạn đường
Ước hẹn chưa thành lòng vẫn nhớ
Thề nguyền chẳng đặng dạ còn vương
Mong chờ hạ đến trao lời ngỏ
Gắng đợi người về gửi khúc thương
Mượn chút thơ tình ru giấc mộng
Và cho má phấn lại thêm hường
Ước gì nhẹ hẫng giống như sương
Theo gió chiều bay khắp nẻo đường
Dăm phút thăm bàn tay mỹ nữ
Nửa ngày đậu áo mũ quân vương
Tan nhanh chẳng kẻ sầu than khóc
Mất hẳn không người gọi nhớ thương
Dẫu kiếp phù du trong một lát
Cũng mong nếm thử vị môi hường
Kỷ niệm bây giờ đã hóa sương
Chiều thu lá rụng phủ trên đường
Đầu sông gió khóc đầy nhung nhớ
Cuối bãi mây sầu ngập vấn vương
Viễn khách mơ màng ngoài bến đợi
Giai nhân lặng lẽ giữa bờ thương?
Thời gian hãy ngược dòng năm tháng
Để mắt môi xưa lại thắm hường!
Một thời lá cỏ mãi cùng sương
Hò hẹn lang thang rải dặm đường
Hoa bướm đầu Xuân vui tái hợp
Lá cành Thu cuối nhớ nhung vương
Nắng về úa hẳn từng nhành cỏ
Mưa cuốn sầu theo mỗi cọng thương
Bến vắng đò thưa sông cạn nước
Nửa trăng mây trắng bỗng thôi hường!
Người về thấm đẫm nét phong sương
Nhẹ bước, hành trang phủ bụi đường
Nặng trĩu bờ vai nhiều khổ lụy
U buồn ánh mắt chút tình vương
Chia ly chẳng đợi trao lời hứa
Cách biệt còn chờ gửi tiếng thương?
Nếu một niềm riêng giờ vẫn giữ
Thì xin được tặng trái tim hường
Kiếp người thoảng nhẹ tựa làn sương
Như khách dừng chân nửa đoạn đường
Hôm sớm đi tìm câu ước nguyện
Cả đời bận bịu nỗi sầu vương.
Đau thương lắm lúc mê rồi tỉnh
Hạnh phúc đôi lần nhớ lại thương
Cuộc sống tuyệt vời mai dẫu mất
Vẫn vui giấc điệp với sen hường.
Đi tìm kỷ niệm giữa mờ sương
Khắc khoải, cô đơn mỗi bước đường
Đã chọn yêu đương, lòng trộm nhớ
Thì đừng tủi hận, lệ hoài vương
Bờ vai trĩu nặng, tàn hương sắc
Ánh mắt u sầu, đợi dáng thương
Cách biệt, mong chờ, tim héo rũ
Qua bao trắc trở có còn hường?
Quán nhỏ bên cầu khói tỏa sương,
Dừng chân húp cháo để lên đường.
Vô duyên chẳng dám mơ hoàng hậu,
Bạc phước không màng mộng đế vương.
Kẻ lại vong thề trong nỗi nhớ,
Người thì lỗi hẹn với niềm thương.
Đền ơn trả oán mai sau gặp,
Vẫn mãi tìm nhau chốn bụi hường.
Đêm hè gió thổi ngút ngàn sương
Bát ngát mưa bay khắp nẻo đường
Lặng lẽ ngồi chờ mơ hẹn ước
Âm thầm đứng đợi mộng tơ vương
Bao lần hạ đến duyên đâu gặp
Mấy độ thu về lại xót thương
Thuở cũ trôi qua bừng tỉnh giấc
Lòng như ánh nguyệt phủ hoa hường
Lạnh lẽo Thu về khẽ tỏa sương
Mờ xa bóng ngã phủ trên đường
Khuôn hình một thuở hồn lưu luyến
Kỷ niệm xưa đà dạ vấn vương
Ước nguyện cho người luôn diễm phúc
Mong là hữu cảnh vẹn tình thương
Mây chiều lãng đãng buồn nơi ấy
Để lại niềm đau với má hường