Gạ mỗi bài thơ khoảng mấy ngàn,
Ta cười hí hửng rõ mình gan.
Khoe tài thánh võ đâu cần luận,
Cậy sức thần văn chẳng dễ bàn.
Vẩy bút tay luồn qua rặng liễu,
Gieo vần ý đọng giữa nhành lan.
Đời rong ruổi lắm không cầu cạnh,
Chỉ ước trong lòng mộng vẫn an.
Ta giao bán chữ độ mươi ngàn
Được hẳn dăm bài chẳng dối gian
Bởi ước tình thơ luôn rộng mở
Rằng mong nghĩa bạn mãi căng tràn
Thương thì ghé lại câu đừng xét
Mến hãy vào xem vận chớ bàn
Dẫu chẳng mua gì vui vẻ tiễn
Thôi đành cất gánh chọn bình an
Thơ anh viết mãi có dư ngàn,
Đốt bỏ sao đành lịnh vợ ban.
Chọc giỡn linh tinh làm mắt ngập,
Đùa chơi vớ vẩn khiến mi tràn!
Lòng sâu thủ nghĩa trong đời thực,
Bút cạn ru tình giữa thế gian.
Giấu ỉm … đừng mong mà hủy diệt,
Ai ngờ … phía địch báo hòa an.
Bán cả bài thơ chỉ ít ngàn,
Sao đòi kiếm nổi bát canh chan.
Chân trèo vỉa núi khoe cơ khỏe ,
Mặt ngẩng thang mây lộ sức càn.
Sống chẳng khom mình theo lũ tục,
Đi còn đứng thẳng với nhân gian.
Thêm bầu huyết nhiệt hòa trong gió,
Kẻ sĩ nghìn năm vẫn thích gàn.
Phát tập thơ điên chốn thượng ngàn,
Mang hồn khói huyễn giữa dương gian.
Ngồi tu nước lã thay bầu rượu,
Đứng hái trăng lu đổi mộng tàn.
Cỏ dại lan nhanh đầu bến cảng,
Gà rừng gáy vội trước tam quan.
Ta luồn dép trái lừa hư ảo,
Gọi gió vô thường khẽ báo an.
Dạo bán trăng non ghé cội ngàn,
Đêm buồn rỏ lệ héo không gian.
Hồn say bỏ phố đi tìm bạn,
Khách tỉnh lìa quê đến tụ đàn.
Mực tím loang mầu tim chực vỡ,
Thư hồng nhuộm sắc máu trào lan.
Thơ tình khói nhạt mờ nhân ảnh,
Hỏi nhé ai người thấu nỗi oan.
Rẻ rúng thơ ta cũng số ngàn,
Khuya nằm đắp chiếu lặng nghe than.
Trăng qua mái rạ mơn triền núi,
Gió dạo ao sen gợn sóng tràn.
Bạn cũ lâu ngày không ghé hỏi,
Người xưa mấy bận vắng câu bàn.
Rêu phong trước giậu căn nhà cỏ,
Mắt lão chưa nhòe thiếu lệ an.