Cùng em dạo bước ở ven đồi
Hạnh phúc êm đềm nẩy giữa tôi
Hát khẽ vài câu tràn vẻ lại
San đều những lúc thả tình trôi
Thông dìu dặt kể mà thêm hứng*
Ý mỏng manh truyền cũng vợi côi
Nũng nịu hoa vờn quanh lối cỏ
Bè vang vọng lẫn tiếng yêu bồi.
Kìa trăng lặng lẽ ngủ ven đồi
Thổn thức u sầu ngỡ một tôi
Bướm giỡn ong vờn ngơ ngẩn đậu
Mây đùa gió đẩy hững hờ trôi
Cây hoài trước ngõ bao hình độc
Nguyệt vẫn bên hồ lẻ bóng côi
Vẳng lẫn đàn tranh hòa điệu sáo
Ngày sau xướng họa nghĩa vun bồi.
Hiểu rõ vì sao vượt núi đồi
Đi tìm nhiệt huyết của lòng tôi
Thời gian mở lối, đời phiêu dạt
Vũ trụ quay vòng, kiếp nổi trôi
Biển vỗ muôn lần con sóng bạc
Anh về những dặm chiếc thuyền côi
Bao giờ mỏi gối dừng chân được
Lặng lẽ ngàn năm sỏi đá bồi
Quyết sẽ từ nay phải vượt đồi
Khi mà hạnh phúc chẳng thèm tôi
Êm đềm đã chạy mời cay tới
Nhẹ nhõm không về đẩy chán trôi
Ý bỗng nghe chùn như cỏ mục
Tâm còn thấy nản tựa bèo côi
Bờ hay bến đục ai nào rõ
Áo não nhiều thêm mệt mỏi bồi
Chỗ hẹn chiều nay tới nẻo đồi
Mong dàn lục bát trở mềm tôi
Soi từng nghĩa thắm khơi dòng chảy
Chọn những câu nồng mở lối trôi
Cả đám tranh lần căng não nhặng
Nguyên ngày gạn lúc vẽ vần côi
Cùng nhau xướng họa thi từ trải
Vứt bỏ hoàng hôn giận dữ bồi
Những vạt chiều loang ở mé đồi
Chân trời tím phủ chạnh lòng tôi
Thời gian chảy mãi vần chưa đọng
Kỷ niệm phai dần nước cũng trôi
Mộng dẫu chan đầy mơ tứ đỏ
Tim dù vỡ vụn cháy hồn côi
Còn bao ước vọng chưa tròn chữ
Cứ tiễn ngày đi dạ lở bồi.
Vạn bữa nhìn sang ở hướng đồi
Trông tìm bóng nhạn đã lìa tôi
Cay hồn nghĩ thuở còn tay nắm
Đắng dạ lo tình chẳng chỗ trôi
Cũng hiểu ngày lơi vì quá bận
Luôn bày nợ chán bởi kèm côi
Và mưa với bão khi tràn ngập
Kịp đẩy lòng ta giữa sóng bồi
Lúc nhỏ mùa xuân giỡn tận đồi
Anh đùa lệ chảy ngỡ ngàng tôi
Thương ngày cảm xúc vừa siêng dỗ
Tưởng phút mơ màng lại nhão trôi
Chữ nhớ từ yêu đành để cạn
Tâm hờn dạ khắc giữ làm côi
Thời gian bụi phủ mờ thêm lối
Kỉ niệm chiều sang nỡ tới bồi
Quạnh quẽ từng đêm biển nhớ đồi
Luôn về vỗ sóng miệt mài tôi
Hờn mây thả gió lời cho mộng
Giận bến ngăn bờ lẽ để trôi
Bão lộng nhiều nơi làm ý dở
Tâm thành lắm buổi diễn màu côi
Còn mong mỏi sẽ phiền ưu dậy
Khó thể nhìn nhau vạn lỗi bồi
Ngồi nghe vạt nắng rớt sau đồi
Lá hắt hiu vàng cũng xót tôi
Kỷ niệm tìm về đêm chiếc bóng
Hương tình lại đến buổi đơn côi
Mưa rừng gió núi vi vu thổi
Bến vắng con đò mãi miết trôi
Tiếng cuốc kêu chiều sao khắc khoải
Đành xin lỡ hẹn ánh trăng bồi.
Dạ vẫn vùi cay lúc bỏ đồi
Cho buồn rũ sạch thoát đường tôi
Bình tâm hạnh phúc còn mong trỗi
Nản ngõ nhân tình nhuốm lặn trôi
Những đống tro tàn duyên trả vội
Đôi lần lửa đượm ý vào côi
Niềm vương gói cả vì đâu lỗi?
Não nuột dường như suốt thuở bồi
Nhấp nhổm phồng lên mấy ngọn đồi
Ai mà chẳng thích cứ gì tôi
Thiên nhiên sắp đặt như lùm oản
Tạo hoá phơi bày tựa bánh trôi
Mỗi buổi về thăm mình vẫn lẻ
Bao lần nghĩ đến bạn đơn côi
Nhìn mây trắng lượn yêu làn gió
Mộng ước ngày đêm cứ mãi bồi
Tràn lan nước lũ ngập dâng đồi
Khổ não bao trùm trọn xóm tôi
Mẹ bảo cầm ca lần chỗ múc
Cha gàn xách chổi gạt đường trôi
Bơ phờ bão táp dài tâm mệt
Ngổ ngáo mưa dầm hỗn dạ côi
Khắp ngõ như là sông biển lội
Mùa sang vất vả lại kêu bồi
Trận lũ vừa qua sạt lở đồi
Điêu tàn chẳng phải có nhà tôi
Trên nguồn nước đổ bao làng bạt
Giữa núi mây vần vạn xóm trôi
Chiếu đất nhìn sao buồn phận hẩm
Màn trời ngắm nguyệt lạnh thân côi
Ai bày bão lụt cho người khổ
Chắp lạy cầu xin Thượng đế bồi.
Cảm nhận rằng duyên mãi phía đồi
Xui từng lặng lẽ kéo dài tôi
Lời yêu thuở ấy trăng vàng giữ
Cõi mộng hôm này biển biếc trôi
Khóc nụ hôn còn đang diễn dở
Thương lần hứa đã trở tìm côi
Đành thôi tất cả thành quên lãng
Hạnh phúc đừng nên nỡ giả bồi
Sắp tuổi năm mươi ở đỉnh đồi
Đã rằng chữ nghĩa phải rèn tôi
Não mòn nhăn nhít đành cho nổi
Óc nhão tòe loe buộc thả trôi
Đám trẻ nhi nhô, tuồng xí xố
Tụi già ngắc ngứ, ngoẳng cồi côi
Gra – me (*) lộn lẹo câu què cụt
Bập bẹ phô – nê – tít (*) tiếng bồi
Nhiều khi hạ muốn lãng quên đồi
Ngại cả đêm trường sẽ trách tôi
Thấy nguyệt giăng tình xui liễu thổi
Xô bờ đợi biển tiễn thuyền trôi
Mây vờn núi bảo xem chừng vội
Bão động giông về chắc hẳn côi
Dẫu trọn mùa sang còn giả dối
Thì sương khói vẫn cảm thông bồi
Dỗ núi thành ra lại khổ đồi
Mây chiều trốn biệt bảo mù tôi
Ngày theo lão gió mơ màng thả
Tháng đẩy con triều lặng lẽ trôi
Giở thói anh hùng sông diễu nặng
Ôm đường thục nữ biển đành côi
Bờ khuyên nước chảy xuôi về mộng
Tiết hạnh đời nay giữ để bồi
Ngỡ Nắng hờn nên bỏ đại đồi
Cô Huề tiếc rẻ gợi sầu tôi
Vần thơ họa chuẩn không thèm dán
Tác giả buông càn cũng mặc trôi
Hỏi kỹ vì đâu người mới bận
Truy cùng bởi lẽ dạ vừa côi
Nào hay giận dỗi mùa thu đến
Để nhão màu duyên chuyện khó bồi
Họ bảo ngày sau sẽ phá đồi
Cây và gốc chặt khổ rừng tôi
Soi tình luật hở bao người lách
Diễn ý tâm mờ vạn kẻ trôi
Mỗi cội cha trồng mong khỏe thắm
Mươi thằng rựa phát nản dài côi
Màu xanh bỗng chốc thành hoang mạc
Để cánh đồng xa lũ lụt bồi
Vẫn khổ vì nay phá triệt đồi
Đau nhiều kỉ niệm những ngày tôi...
Thời xuân ngắm mảng rừng cây trỗi
Tuổi hạc xem miền nước lũ trôi
Trách kẻ ham tiền tâm diễn vội
Cho đường đổ lụt phố chèn côi
Mưa tràn bão quất bao người lội
Lối ngõ thành sông vạn kiểu bồi
Bài Họa
Như Quỳnh
19:47 - 13/09/2015
BÌNH LUẬN CỦA THÀNH VIÊN
Chưa có bình luận
Tham gia họa
Bạn cần đăng nhập tài khoản để tham gia họa thơ!
Tin ngắn: Vui lòng xem quảng cáo và theo dõi (subscribe) để ủng hộ trang.
Xin bạn vui lòng đánh giá bài thơ sau để cổ vũ tinh thần bạn thơ