Thưởng ngoạn bao ngày lắm suối mơ
Niềm tin sức trẻ thật vô bờ
Danh lam rạng rỡ từng vùng đất
Cảnh vật ngọt ngào những áng thơ
Trăm núi vươn vai nhìn thác đổ
Nghìn sông cuộn nước ngóng mây chờ
Muôn đời vẫn mặn ơi lòng biển
Đắm đuối say tình dạ bỗng ngơ
Từ người đến gõ cửa cơn mơ
Bỗng thấy lòng dâng sóng vỗ bờ
Sáng rộn cung đàn hòa nhịp thở
Đêm bừng nốt nhạc phổ vần thơ
Làn mây rạo rực niềm mong nhớ
Giọt nắng long lanh nỗi đợi chờ
Vẫn biết con đường đầy cách trở
Sao mình dạ ngẩn với lòng ngơ ?!
Yên bình nắng trải gọi chiều mơ
Gió đẩy tình anh dạt đến bờ
Sóng vỗ thuyền nan đầy ý nhạc
Em cầm nón lá đẹp hồn thơ
Tìm quen một cánh diều bay giỡn
Thấy đủ vài tên bạn đứng chờ
Hai chữ quê hương người nếu gặp
Xin đừng ngoảnh mặt để làm ngơ
Giấc điệp hôm nào lạc suối mơ
Giờ đây nghĩ đến tiếc vô bờ
Cùng ai dạo bước nhìn trăng mộng
Với bạn chung đường dệt án thơ
Lũ bướm tưng bừng tung cánh lượn
Đàn nai rộn rã ngóng tai chờ
Xa rồi gót ngọc làn hơi ấm
Nhớ lại canh trường dạ cứ ngơ
Non nước ngập tràn những thác mơ
Trào dâng hạnh phúc giữa đôi bờ
Núi cao rừng ngát mênh mông biển
Đất rộng trăng đầy ấm áp thơ
Tình nghĩa bao năm lòng vẫn ngóng
Yêu thương vạn kiếp dạ luôn chờ
Tri âm hãy đến cùng ta nhỉ
Chớ để cho mình cứ ngố ngơ
Một chiếc thuyền con đẹp tựa mơ
Theo dòng lãng đãng khuất xa bờ
Du sơn tạc cảnh say hồn nước
Ngoạn thủy vờn trăng đắm suối thơ
Liễu đứng buông mình nghiêng bóng đợi
Sông nằm khỏa dáng ngửa lưng chờ
Chòm mây che kín vầng quang lộ
Để khách tang bồng dạ ngác ngơ
Khổ hải muôn trùng tựa giấc mơ,
Trầm luân vạn kiếp biết đâu bờ.
Sanh ra chuyển biến thành bô lão,
Tử lại xoay vần hóa trẻ thơ.
Lạc lõng con thuyền không chốn đợi,
Xa xăm cánh nhạn chẳng nơi chờ.
Nai tơ cất bước vào hang hổ,
Đến lúc tiêu rồi mới ngẫn ngơ.