Chiều buông biển gợi gió khơi tình
Trỗi đẩy tung đầy bọt trắng tinh
Bến đợi muôn trùng xa dõi ảnh
Đò mong vạn lý thẫm theo hình
Dương tà thổn thức buồn đơn lặng
Nguyệt khuyết mơ màng khổ lẽ inh
Cõi tạm vô thường trang trải nhớ
Người yêu lỗi hẹn khóc riêng mình
Ngũ Độ Thanh