Bởi tại làm thơ sém cả nồi
Cam lòng phải nhận trách mình tôi
Vờ rên giả bệnh đâu chùn bước
Dợm liếc nhìn nhanh chẳng dám ngồi
Lật úp xoong đồng xem cháy nửa
Khua vào đáy chậu nứt thành đôi
Vừa vô lối ngõ mong đường chạy
Bủn rủn chân tay khổ thật rồi
(Nđt, Ltvt, Ntvv, Tvn, Ctđ, Bvđâ)
Vừa khê giỏ bánh lại hư nồi
Mải miết thơ đường lão hại tôi
Vợ bảo bà khuyên chàng mãi đối
Thầy chê bạn trách ổng luôn ngồi
Chưng giầy(*) khét lẹt ho vài đỗi
Mắt mũi cay xè dụi cả đôi
Đã thế còn gây nào bỏ vội
Vừa khê giỏ bánh lại hư nồi!.
Mải miết thơ đường lão hại tôi
Vợ bảo bà khuyên chàng mãi đối
Thầy chê bạn trách ổng luôn ngồi
Chưng giầy(*) khét lẹt ho vài đỗi
Mắt mũi cay xè dụi cả đôi
Đã thế còn gây nào bỏ vội
Vừa khê giỏ bánh lại hư nồi!.
(*) bánh chưng, bánh giầy