Vẫn mộng làm sao phải khép thì
Nên người bỏ bến sợ đường đi
Rồi đây ánh ngọc sầu giăng trĩu
Những lúc màn đêm tủi ngập lì
Để bụng ưu phiền cho gã úa
Nghe hồn rạn vỡ chỉ vì chi
Mưa dòng lệ xót trong mùa nỗi
Giữa mảnh tình côi lại nhớ gì.
Nên người bỏ bến sợ đường đi
Rồi đây ánh ngọc sầu giăng trĩu
Những lúc màn đêm tủi ngập lì
Để bụng ưu phiền cho gã úa
Nghe hồn rạn vỡ chỉ vì chi
Mưa dòng lệ xót trong mùa nỗi
Giữa mảnh tình côi lại nhớ gì.