Người theo cánh vạc vút bên trời
Ta mãi như là chiếc lá rơi
Vẫn biết thu về tim quạnh quẽ
Rồi khi đông đến dạ tơi bời
Lênh đênh sóng vỗ trôi thuyền mộng
Lặng lẽ hồn phai nhạt nắng đời
Cũng bởi men yêu nồng chất ngất
Say tình thêm bận giấc trùng khơi.
543