Khói nhạt sau đồi phủ ánh trăng
Niềm riêng thao thức với đêm rằm
Lá vàng theo gió xôn xao động
Sương trắng đưa mù lớp lớp giăng
Niệm khúc xa xôi còn lắng đọng
Lời tình da diết mãi bâng khuâng
Dẫu xưa một dạo nồng ân ái
Nghiệt ngã dòng đời nỡ cuốn phăng.
527