Người đến sao đi quá vội vàng
Để lòng bỗng chợt hóa thênh thang
Tìm đâu bóng nguyệt trao thương nhớ
Cố giữ bờ mi khỏi ngập tràn
Nơi cũ hình ai vào trống vắng
Chốn xưa cỏ dại mọc hoang tàn
Lời trong giã biệt còn văng vẳng
Hãy đợi rồi mùa tới lại sang.
519