Ngàn sương phố núi vẫn mơ màng
Cách biệt sao hồn cứ nặng mang
Nhớ sợi len đan màu Phượng tím
Thương ai tóc lẫn phấn Thông vàng
Ra đi bỏ lại thời xa vắng
Để ở đây còn nỗi vọng vang
Đông sắp qua rồi nên rét ngọt
Cho xuân ngóng đợi xếp thêm hàng.
1158