Một thuở bên nhau thật tuyệt vời
Bây giờ thương nhớ để đầy vơi
Con thuyền quạnh quẽ trên sông nước
Bóng nguyệt đìu hiu với đất trời
Bởi nắng không làm hoa thắm nở
Cho lòng mãi vướng giọt sầu rơi
Nghe từng lạnh lẽo dòng hơi thở
Chảy đến hoang vu giữa cuộc đời.