Đi về để lại nỗi niềm rơi
Ủ rũ nhìn trăng cứ buộc trời
Ảm đạm đơn phòng em ngán hỡi
Tiêu điều lẻ bóng dạ buồn ơi
Chàng bơ mỏi mệt nằm im trĩu
Thiếp tủi phờ thân nghĩ nhạt rời
Phận số an bày nên ảo não
Chăn giường cũng lạnh chẳng còn khơi
Ủ rũ nhìn trăng cứ buộc trời
Ảm đạm đơn phòng em ngán hỡi
Tiêu điều lẻ bóng dạ buồn ơi
Chàng bơ mỏi mệt nằm im trĩu
Thiếp tủi phờ thân nghĩ nhạt rời
Phận số an bày nên ảo não
Chăn giường cũng lạnh chẳng còn khơi