Tình xưa như nắng nhạt bên đồi
Chợt bỗng quay về ngỡ đã thôi
Khi nợ nói yêu chưa dám tỏ
Còn thương câu ngỏ chẳng thành lời
Ngập ngừng chiếc lá đang chờ rụng
Nặng trĩu mi sầu sắp muốn rơi
Một sáng rồi ra đi vội vã
Bỏ ta lặng lẽ bước ngang đời .
- 375