Có phải mùa Đông đến sáng này
Rồi làm lạnh buốt ở nơi đây
Chẳng do gối nệm không hơi ấm
Bởi nỗi cô đơn khó lấp đầy
Khi vẫn đang còn rơi nước mắt
Bao giờ mới giữ chặt vòng tay
Thản nhiên bỏ mặc cho người níu
Tình mãi phiêu bồng với đám mây
- 363