Đông gầy lạnh lẽo cũng vừa sang
Xót lại cơn mưa thật phũ phàng
Cây vội làm rơi từng chiếc lá
Người hoài để rụng mảnh hồn hoang
Thương yêu thì đã loang màu khói
Kỷ niệm chờ thêm úa sắc vàng
Chẳng thiết trăm năm lời ước hẹn
Mà sao nhung nhớ vẫn mơ màng .!?
- 352