Khi buồn ngó lại những vần thơ
Đã bỏ từ lâu dưới nguyệt mờ
Một thuở ai bình nghe tích giỡn
Bao lần kẻ vịnh thấy người mơ
Buồng khuya vẫn đợi vì cơn gió
Gác lạnh còn mong bởi cõi bờ
Hẹn ước xưa rồi không nỡ gởi
Tâm rầu mục rữa huống gì ngơ
Đã bỏ từ lâu dưới nguyệt mờ
Một thuở ai bình nghe tích giỡn
Bao lần kẻ vịnh thấy người mơ
Buồng khuya vẫn đợi vì cơn gió
Gác lạnh còn mong bởi cõi bờ
Hẹn ước xưa rồi không nỡ gởi
Tâm rầu mục rữa huống gì ngơ