Đã khổ muôn đời với tục thanh
Còn mang tiếng bụt kể khi đành
Vui gì một kiểu sau thềm vắng
Xấu cả bao lần chỗ rặng quanh
Kẻ ghét phơi bày ra giữa dậu
Người chê cắm lại ở bên thành
Em buồn cứ nẫu màu hoa hạnh
Mặt ngẫm môi hồ bởi thiếu anh
Còn mang tiếng bụt kể khi đành
Vui gì một kiểu sau thềm vắng
Xấu cả bao lần chỗ rặng quanh
Kẻ ghét phơi bày ra giữa dậu
Người chê cắm lại ở bên thành
Em buồn cứ nẫu màu hoa hạnh
Mặt ngẫm môi hồ bởi thiếu anh