Nghiêng mình trút gánh khỏi bờ vai
Ghé lại cô thôn lối cỏ dài
Hạ đến im trông màu nắng nhạt
Thu về lặng ngắm sắc hoa phai
Dập duềnh nước biếc vời buông lưới
Bát ngát hồ sâu dục quẳng chài
Thế sự thăng trầm âu vẫn cứ
Nghiêng mình trút gánh khỏi bờ vai
(Họa tự do)