Một mình ở lại với chiều nay
Đem rượu cùng trời đất uống say
Hỏi đến khi nao rồi hạnh ngộ
Bao lâu mới có được sum vầy
Môi thơm vụng dại còn hơi ấm
Tình đẫm hương nồng vội đắng cay
Chẳng phải duyên kia là phận số
Để ta mắc nợ mãi phương này .
- 358