Trời xanh bỗng nổi chút phong cuồng
Lá rụng xa cành mãi chẳng buông
Cánh thiệp đưa mời như đã dở
Bàn tay níu giữ tựa đang ruồng
Trông người khắc khoải bao lần lỗi
Nghĩ buổi ê chề mấy bận suông
Vẫn thắm câu thề sao vội nản
Mà luôn cách trở nỡ quay tuồng
Lá rụng xa cành mãi chẳng buông
Cánh thiệp đưa mời như đã dở
Bàn tay níu giữ tựa đang ruồng
Trông người khắc khoải bao lần lỗi
Nghĩ buổi ê chề mấy bận suông
Vẫn thắm câu thề sao vội nản
Mà luôn cách trở nỡ quay tuồng