Còn vẫn yêu thương ở chốn này
Bóng hình tơ tưởng mãi nào hay
Sầu đau chín đọng lên môi mắt
Héo rũ chờ vơi với tháng ngày
Chỉ thoáng đam mê thành ngốc dại
Để rồi nhung nhớ hóa si ngây
Khát khao trái đắng bao giờ nữa
Ân ái chừng nao mới đủ đầy .
- 372