Ta về xóm cũ lệ nhòa rơi
Đã hiểu tình xưa...dạ rối bời
Lặng lẽ âu sầu trông gió trải
Âm thầm ảo não ngắm ngày vơi
Quê nhà kỉ niệm luôn bừng sáng
Đất Tổ thời gian vẫn rạng ngời
Hụt hẫng cho lòng thêm khắc khoải
Sương chiều nhuộm trắng cả trùng khơi.
(Ngũ độ thanh)