Sáu mấy xuân rồi vẫn mãi yêu
Giờ đây lụ khụ hắn mơ Kiều
Em hăm bảy tuổi chê còn nhạt
Ả tám đôi mười phán chửa phiêu
Tự mãn rằng ta chàng "đạt phú"
Càng vênh bởi gã đấng "cai dù"
Thôi thì lãng tử đời cho trót
Chẳng xứng danh gì cũng cứ kiêu
(Thơ vui)