Xuân tàn khắc khoải vẫn còn mơ
Chiều tắt mây giăng phủ nhạt mờ
Sông chảy miên man hồn luyến nhớ
Đò buồn lặng lẽ bóng chơ vơ
Do ai mãi ngóng cho sầu đổ
Bởi dạ dâng tràn để sóng xô
Cánh én bay đi tìm hạnh ngộ
Bên lòng thêm rối một đường tơ.
536