Trăm năm để vụt mất xuân thì
Ân ái sao đành ngoảnh mặt đi
Bướm trắng bay xa tình đã lỡ
Nhụy vàng rữa rụng ước mà chi
Ngập ngừng gió bụi đầy vai áo
Lặng lẽ mưa buồn đẫm khóe mi
Yêu vẫn xưa nay là ngọt đắng
Cho người nếm thử mãi cuồng si.
529