Và rồi bão rớt buổi chiều nay
Để ướt mình ta ở chốn này
Quán vắng tiêu điều nghe gió tạt
Đời mòn ngất ngưởng kiếm men say
Duyên tình lỡ bạc trên vai áo
Dấu ái buông rời lọt kẽ tay
Đã tiễn người vào trong cõi nhớ
Tưởng lòng quên hết lại còn cay.
533