Một Khúc ca buồn thật chứa chan
Lời nghe xao xuyến não cung đàn
Cội hoa trước cửa sầu hiu quạnh
Ánh nguyệt trên hồ rụng vỡ tan
Có dạo mây về bên cạnh núi
Bây giờ gió rủ bỏ xa ngàn
Uyên ương chợt bỗng ngừng thôi hót
Để lại cho đời tiếng thở than
841