Chiếc lá vàng rơi xuống cạnh lề
Cho đời mộng mị phải lê thê
Bởi chân lữ thứ không ngừng nghỉ
Để khách tha phương mãi chẳng về
Mây biếc nằm chờ bên núi thẳm
Tình sầu ngóng đợi cuối sơn khê
Dáng hình chưa cũ thành xa lạ
Bỗng tiếng thương yêu hóa não nề
771