Một dải ngân hà đã cách chia
Uyên ương gẫy cánh khóc tan lìa
Nhớ thương vẫn đợi mưa Ngâu ấy
Yêu dấu đang chờ nắng Hạ kia
Có phải thiên đường trong khoảnh khắc
Làm cho nước mắt mãi đầm đìa
Dư âm của dạo thời xa ngái
Cũng đủ che mờ bóng nguyệt khuya.
770