(Vui cùng LONG PHUONG MAI VÀ HA PHUONG)
Con đường quạnh quẽ chỉ mình tôi
Bởi nhẽ người ta trốn biệt rồi
Ngõ lặng âu sầu cơn gió thổi
Sông buồn rũ rượi cánh bèo trôi
Hờn duyên chẳng nợ thì ai hỡi
Hỏi quãng tình kia được mấy hồi
Nặng những tơ lòng tim khắc khoải
Nghe rầu mặn chát ở vành môi
Bởi nhẽ người ta trốn biệt rồi
Ngõ lặng âu sầu cơn gió thổi
Sông buồn rũ rượi cánh bèo trôi
Hờn duyên chẳng nợ thì ai hỡi
Hỏi quãng tình kia được mấy hồi
Nặng những tơ lòng tim khắc khoải
Nghe rầu mặn chát ở vành môi
Nghe rầu mặn chát ở vành môi
Thấy cảnh ngày xưa vẫn hộp hồi
Nọ đoá hoa vàng thơ thẩn vẫy
Kia dòng nước bạc lững lờ trôi
Niềm tin thuở ấy còn thương mãi
Cảm xúc chiều nao bỗng nguội rồi
Rõ hận sao hoài gian dối để
Đau vùng kỉ niệm đáy hồn tôi!
Thấy cảnh ngày xưa vẫn hộp hồi
Nọ đoá hoa vàng thơ thẩn vẫy
Kia dòng nước bạc lững lờ trôi
Niềm tin thuở ấy còn thương mãi
Cảm xúc chiều nao bỗng nguội rồi
Rõ hận sao hoài gian dối để
Đau vùng kỉ niệm đáy hồn tôi!