Đời ấy cho ta được những gì
Cuối cùng hư ảo chứ là chi
Trăng tròn hết lượt rồi sang khuyết
Mưa nắng hai mùa đến lại đi
Khắc nỗi ưu tư hằn nếp trán
Vương niềm chua xót trĩu bờ mi
Môi cười rã rượi nghe cay đắng
Nặng nợ thân này bởi chữ si !?
- 317