Nơi hoài trú ngụ gọi là quê...
Gót mỏi bon chen muốn được về
Chế ngự thương đời chưa lượt tỉnh
Phong trần nhọ kiếp vẫn còn mê
Ta đày cõi tục sao thư thái
Kẻ lấp nhân sinh hẳn nặng nề
Giấc điệp muôn trùng như sóng bể
Đâu rồi tịch lặng giữa canh khuya
Thơ họa