Trong gió vừa rơi chiếc lá vàng
Khơi hồn cũ dậy nhớ mênh mang
Cớ gì mộng mị cho thao thức
Sao phải u hoài để ngổn ngang
Nửa mảnh trăng tàn vò võ đến
Một màn sương trắng lạnh lùng sang
Côn trùng ri rỉ càng hiu hắt
Đêm vắng canh trường lại chứa chan
- 308