Tình ơi biết nhớ tự bao giờ
Phải dạo trăng tròn đứng ngẩn ngơ
Chiều đổ sương mềm trên suối tóc
Thu về nắng nhạt dưới câu thơ
Còn đi giận trách người hờ hững
Bởi lỗi si mê kẻ dại khờ
Ngày tháng tàn phai cơn mộng mị
Quay nhìn quá khứ lại vu vơ .
- 305