Từ dạo người đi ngớt nói cười
Đưa về đầy những lá vàng rơi
Tóc thề nhác chải bỏ quên lược
Mắt biếc buồn trông chẳng thấy đời
Thương dáng Mai gầy vươn lối nhỏ
Nhớ hương Cúc dại tỏa lưng đồi
Bấy nhiêu hoài niệm còn thơm ngát
Rời rã hồn ta thêm biếng lười .
- 212