Vàng nắng mùa Thu một độ nào
Bây giờ màu ấy lại hanh hao
Vẫn mây lơ lửng trong trời biếc
Mà bóng ơ hờ tận chốn nao
Trăng rũ hoa gầy sầu chất ngất
Thông reo sóng vỗ khẽ rì rào
Biển lòng réo gọi sâu thăm thẳm
Người mãi vô tình đến thế sao ?!.
- 277