Tĩnh lặng vào trong giữa đất trời
Mang lòng quạnh quẽ ngắm trăng rơi
Gió ru sóng biếc đưa chầm chậm
Nước quyện tơ vàng vẫn lả lơi .
Hương ngát cho hồn xưa lắng đọng
Canh tàn để dạ ấy đầy vơi
Hạt sương chờ rụng đồng hồ điểm
Nhịp gõ thời gian tiếng rã rời.
- 262