Bạc kiếp phơi đời đến tái tê
Để cơn lạnh buốt lại tràn về
Suốt canh bên cửa tim thao thức
Bóng nguyệt qua song dạ não nề
tiếng Nợ yêu ai lời chẳng thốt
Cho tình si kẻ câm còn mê
Trần gian lặng lẽ trong hoài mộng
Ngán nỗi cô phòng quá ủ ê .
- 255