Đôi lúc hồn ta giống nắng chiều
Nhạt nhòa hoang phế để nghiêng xiêu
Bên vườn lá rụng nghe xơ xác
Trong dạ thương còn nỗi tịch liêu
Cuộc sống dài thêm ngần ấy nữa
Hương đời rớt lại được bao nhiêu
Tình em vẫn khiến tim ngầy ngật
Cố giữ nhưng vơi đã ít nhiều .
- 260